21 tháng 5, 2012

Chuyện ông Carnot

Sáng nay đến cơ quan, vào thăm lớp, được đọc bài viết của thầy Hà Văn Thịnh về việc kỷ niệm 55 năm trường Đại học Tổng hợp Huế qua lời giới thiệu của bạn Tôn Thất Minh. Mình  liền nhớ đến một bài viết của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc kể câu chuyện về Thầy và trò. Xin phép bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc cho tôi được giới thiệu bài viết của ông  trên  Blog  Sử K6 để mọi người cùng đọc. Chuyện có tên Chuyện ông Carnot.
Ông Carnot xưa là một ông quan to nước Pháp. Một hôm nhân lúc rảnh việc, về chơi quê nhà. Khi  đi ngang qua trường học làng, trông thấy ông thầy dạy mình lúc bé, bây giờ đã đầu tóc bạc phơ, đang ngồi trong lớp dạy học. Ông ghé vào thăm trường và chạy ngay lại trước mặt thầy giáo, chào hỏi lễ phép mà nói rằng: "Tôi là Carnot đây, thầy còn nhớ tôi không?" Rồi ông ngoảnh lại khuyên bảo học trò rằng: "Ta bình sinh, nhất là ơn cha, ơn mẹ, sau ơn thầy ta đây, vì nhờ có thầy chịu khó dạy bảo, ta mới làm nên sự nghiệp ngày nay". 
  
Chuyện ông Carnot thì ai cũng biết. Nhất là những người có tuổi, đã từng học, từng đọc Quốc văn giáo khoa thư ngày xưa! Câu chuyện thật đơn sơ mà cảm động. Một ông quan to, về ngang trường làng, ghé thăm thầy cũ nay đã già nua nhưng vẫn còn tiếp tục dạy học, từ thế hệ này sang thế hệ khác không thay đổi trừ mái tóc đã bạc phơ vì năm tháng...Ông quan to không kêu chính quyền địa phương sắp đặt đâu ra đó để đón mình, không phải làm vệ sinh dọn dẹp trường ốc, trang hoàng lộng lẫy với băng rôn, biểu ngữ chào mừng nầy nọ, cũng không có cảnh dâng hoa, bánh nước rộn ràng, đặc biệt không bắt học trò đứng hai bên làm hàng rào danh dự. Nhưng cảm động nhất là hình ảnh một ông quan to "chạy ngay lại trước mặt thầy giáo, chào hỏi lễ phép" trong lúc thầy vẫn điềm nhiên giảng dạy các học trò nhỏ trong lớp. Thầy chẳng cần biết có ông quan to tới, chẳng cần chạy ra cổng trường mừng rỡ đón tiếp, rồi hộ tống ông quan vào lớp tham quan và huấn thị này nọ. Thầy vẫn dạy học bình thường như mọi ngày. Chính ông quan to chạy lại ngay trước mặt thầy, chào hỏi lễ phép, như là một cậu học trò nhỏ ngày xưa. Quan là quan với ai chớ không quan với thầy. Với thầy thì vẫn là cậu học trò nhỏ bé, rắn mắt, tinh nghịch ngày xưa đã từng bị thầy véo tai, khẻ tay, bắt quỳ xơ mít! Sau khi chào hỏi thầy giáo một cách lễ phép, ông nói: "Tôi là Carnot đây, thầy còn nhớ tôi không?". Chỉ có thế. Tôi là Carnot đây như thằng Tèo, thằng Tí, thằng Mít, thằng Đực đây, không kèm các học vị bằng cấp giáo sư tiến sĩ này nọ, cũng không kèm chức tước cấp trung ương, cấp địa phương này khác. Đơn giản, thằng Tèo, thằng Tí thân thương của ngày xưa! Chuyện không kể nên ta không biết lúc đó thầy giáo có vui vẻ ôn tồn nhắc lại: "Thì ra trò là Carnot đó hả, hồi đó quỳ xơ mít không biết bao nhiêu lần có phải không?" Rồi ông quan to Carnot không quên quay lại đám học trò thế hệ đàn em khuyên bảo mấy lời. Mấy lời đơn giản, hoàn toàn đơn giản, không lên gân, không đạo mạo, đao to búa lớn, không bảo các em phải thế nầy thế nọ, mà chỉ nói về mình: "Ta bình sinh, nhất là ơn cha ơn mẹ, sau ơn thầy ta đây". Nghĩa là ta sống ở đời không bao giờ quên ơn thầy cũng như không bao giờ quên ơn cha mẹ vậy! Đây là thầy ta thuở nhỏ, cũng là thầy các trò hôm nay, ta ơn thầy thế nào thì chắc các trò cũng sẽ ơn thầy thế đó. Bởi "vì có thầy chịu khó dạy bảo, ta mới làm nên sự nghiệp ngày nay".

Ông Carnot chính là một tổng thống Pháp. Thời đó để cải thiện nền giáo dục Pháp người ta đặc biệt quan tâm đến các thầy cô giáo bậc tiểu học. Bởi chính các thầy cô giáo bậc tiểu học mới là người xây dựng nền móng cho cả lâu đài học vấn của mỗi công dân. Trí dục, thể dục và nhất là đức dục, nhằm tạo ra một con người- tiên học lễ, hậu học văn- chính là từ cấp bậc nền tảng nầy...
Người giới thiệu bài viết của Bs Đỗ Hồng Ngọc:TQS





1 nhận xét:

  1. Thời đại nào cũng vậy, dân tộc nào cũng vậy, tôn sư trọng đạo là đạo lý làm người và thành người. Mình lại nhớ đến câu nói nổi tiếng của nhà văn Rasul Gamzatov trong tác phẩm Đaghextan của tôi đại khái là: Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác. ĐTD

    Trả lờiXóa