11 tháng 10, 2012

LAI RAI BÔNG PHÈNG...


- A-lô! Lão Hói ... à quên, Sếp ơi!
- A-lô! Ai đó? À, lão Cận à! Mới bảnh mắt mà có việc gì phôn tớ thế, lão Cận? Tối qua vợ hông cho sờ tí ti à?
- Có chứ ạ! Sờ một tí rồi thao thức cả đêm đó Sếp! Sáng ra em quyết định phải xin Sếp giải cho thôi ...
- Có việc gì mà nghiêm trọng vậy? Tối qua ,lâu quá chời  tớ cũng "hâm" lại cho nong nóng một chút, chớ không để mụ vợ càm ràm. Giờ còn nhão cả người đây này. Ê, mà cậu có việc gì nói thử coi ...
- Chuyện như vầy... Hôm qua, em có đi dự mấy mươi năm, em không nhớ lắm, ngày em "tốt nghiệp " lớp vỡ lòng trường làng đó Sếp. Cũng được mấy chục mống về gặp mặt. Hè ...hè, cũng vui mà cũng buồn buồn .Vui vì em thấy có đứa hồi đó éo biết mặc quần, mũi xanh thò lò quẹt đầy cả hai bên như ria mép, vậy mà giờ làm sếp bự chảng. Có đứa bạn gái ngày nào tắm sông với em còn ở truồng, giờ mỹ miều, sang trọng, nói thật với Sếp, ngay cả em cũng thèm rớt dãi. Túm lại, đứa nào cũng  đời cũng ngát hương, đứa nào cũng làm sếp đó Sếp, đứa mèng nhứt cũng làm được trưởng thôn. Cũng mừng cho tụi nó. Híc... híc... chỉ có em... là trọc trụi như cái cái đầu hói của Sếp...
- Ê ê ... cậu lại xỏ xiên tớ đó nhé! Đầu tớ chỉ bóng loáng cái chỏm thôi, xung quanh xanh um như rừng nhiệt đới gió Lào! Thôi đừng thúc thíc nữa, nghe rầu thấy mẹ! Này, đến giờ này mà cậu không có cái chức gì lận lưng hả?
- Dà ... trọc như... chết mẹ lại quên... Đúng vậy đó Sếp! Ngay cả chức chủ hộ mà em cũng không tranh được với con vợ, đành phải làm phó thôi...
- Giành chi cho mệt cái chức chủ hộ. Làm phó nhưng quan trọng là phải làm chủ cái... hĩm con vợ là tốt rồi! Thiếu gì tay không làm chủ được cái đó đâu nhá!
- Sếp nói cái gì cũng "chân lý " hết trơn. Em không làm được chủ hộ nhưng vợ em lại giao việc lớn đó Sếp! Còn vợ nó chỉ lo việc nhỏ thôi...
- Nói thử coi việc lớn gì vậy?
- À, vợ giao đi họp nè, đi bầu cử nè , điếu đóm cho vợ lúc vợ tiếp khách nè ...
- Thôi, thôi ... Mấy chuyện cò con đấy mà lớn hả?! À, mà tớ cũng hay làm vậy mà. Thế còn chuyện nhỏ của vợ \?
- Ôi dào, đơn giản thôi Sếp! Ví dụ như vợ lo kiếm tiền mua đất, cất nhà, sắm sanh đồ đạt, lo chuyện chửa đẻ nè, nuôi con nè... Nhưng có việc phải có em, vợ mới làm được như chuyện... có bầu chẳng hạn...
- Hé... hé... Lão Cận ơi là lão Cận ... Riêng cái khoảng ấy... khi vợ cậu nó muốn nó cũng éo cần cậu đâu nhá! Nhưng mà cậu nói vòng vèo quá. Nói mẹ cái việc gì đó ra cho nhanh để tớ còn đi tè đây!
- Dà dà. Thế này Sếp! Sếp nhớ lớp mình chia ra có mấy tổ nhỏ không?
- Hỏi gì lạ, tớ là Lớp trưởng mà sao quên? Này nhá, có ba tổ, gồm tổ Gà, tổ Vịt với tổ Chim. Tớ còn nhớ cậu còn ở tổ Gà nữa đấy!
- Trí nhớ của Sếp trên mức tuyệt vời! Sếp yên vị cái ghế Lớp trưởng đến khi "chầu Diêm vương" trí tuệ vẫn toả sáng hơn sao đêm! Em xin hỏi tiếp nhen. Thế Sếp nhớ tay nào làm Tổ trưởng tổ Gà không?
- Lão Còm chứ ai! Nhưng đừng nhắc lão ấy nữa! Buồn lắm! Dù gì cũng để lão ấy yên nghỉ ...
- Em cũng buồn như Sếp! Nhưng Sếp ơi ...
- Gì nữa ...
- Sếp... cho em... thay cậu ấy làm Tổ trưởng tổ Gà nhen Sếp. Cái ghế ấy bỏ trống lâu rồi! Phải có người ngồi. Để trống hoài ,coi sao được hả Sếp...
- Hè... hè... Có cái ghế còi cọc đó mà có đến mấy cậu xin xỏ rồi đó nhé! Mà này, cậu cũng hám danh, cầu lợi đấy chứ!
- Hì... hì... thì Sếp biết rồi, đã "làm trai đứng trong trời đất, phải có danh gì với núi sông"... hình như cụ gì đó nói  mà em lại quên tên mất...
- Ừ, tớ cũng quên! Học lâu quá, rồi học nhiều quá, lộn xà ngầu, tớ chẳng còn nhớ gì sất. Kiểu này phải kêu thằng Út nhà tớ hỏi thôi! Út ơi!
- Thôi đi Sếp! Lỗi do cái đầu củ chuối của em! Nếu Sếp hỏi, thằng nhỏ lại bảo bộ nhớ Sếp có vấn đề thì dễ mất uy với Lớp lắm...
- Ừ phải! Bây giờ tớ hỏi, cậu phải trả lời thành thật đấy nhé! Lý lịch nhà cậu có ổn không?
- Tròn trĩnh như viên bi ve. Nếu không tròn thì em đâu cùng học với Sếp...
- Ừ, đúng đúng. Không dễ gì. Thế vợ cậu, con cậu thì sao? Công, tội thế nào?
- Chẳng công, chẳng tội gì cả Sếp ơi! Riêng thằng nhỏ có "tội" với em là còn bú vú mẹ. Không biết chừng nào nó nhả để cho em...
- Khẹt... khẹt ... lão Cận lại xóc tớ rồi! Thôi được, khoản này tớ OK nhá! Thế bằng cấp ra sao rồi?
- Ồ cái này Sếp khỏi lo chi mệt! Ngoài cái bằng hồi học với Sếp, em lọ mọ, lò mò ôm thêm hai cái nữa đó Sếp. Đủ xài tới khi xuôi cẳng, thẳng tay thì thôi ... Mà nếu Sếp bảo còn thiếu, em sẽ đi học nữa cho con vợ em ngán chơi...
- OK! Đầu vào tạm được rồi! Nhưng việc này lớn quá, tớ phải họp mấy tay lớp phó, rồi họp cả bộ sậu mà các cậu đã bầu. Khó lắm! Khó... lắm!!! Phải xin ý kiến nữa đấy!
- Khó lắm hả Sếp? Em cứ nghĩ... dễ như ăn kẹo ấy mà...
- Trời đất! Cậu ở cung trăng mới xuống chắc... Thôi được... tớ ghi nhận... để ngâm cứu đã nhá! Mai mốt tớ phôn lại. Bây giờ tớ đi tè đã ... cứng đơ đây này...
- Zét-xờ! Giúp em nhen Sếp! Thay mặt vợ em, em và con cái em, cám ơn Sếp trước...
- Ờ ờ!
- Hì... hì ....!
                                (còn tiếp)
                                                                                                           VĐT                                    

3 nhận xét:

  1. Có được chức vụ thì tốt. Còn không có thì cũng chẳng sao. Đừng mua bán, đừng chạy chọt và cũng đừng xu nịnh .Miễn sống sao cho đúng với những gì đã được học và được đọc. Làm thế nào cho cuộc sống được vui vẻ bình an là hạnh phúc rồi. Lâu ngày ặp lại chỉ hỏi bạn một câu: Khỏe không, vợ con mấy đứa, công ăn việc làm ra sao? có còn là VĐT không? Chứ không ai hỏi VĐT giờ giữ chức vụ gì. Chức vụ để làm gì khi mà những điều sơ đẳng nhất trong cuộc sống làm người đến giờ có người cũng chưa có.
    Dẫu anh sống chỉ một đời lặng lẽ
    Quen cái lặng thinh, không tô vẽ cho mình
    Nhưng cũng chính cái lặng thinh dường ấy
    Biến anh thành đáng nhớ với xung quanh
    ( Evtuchenko) (TQS)

    Trả lờiXóa
  2. Có khả năng sáng tác lắm. Nhưng VĐT trêu ghẹo vậy sao không thấy S nổi giận nhỉ.
    T

    Trả lờiXóa
  3. Nổi giận với VĐT làm chi cho mệt. Hắn bây giờ buồn lắm. Làm ăn thì không được như hồi còn trẻ. Ngày xưa, em nào gặp hắn, cũng mê, bởi hắn đẹp trai nổi tiếng. Hắn cứ tưởng thời oanh liệt đó sẽ theo hắn suốt đời. Ai ngờ, mới 50 tuổi mà phong độ xuống nhanh quá. Vì vậy hắn chỉ còn niềm vui duy nhất là ngồi 1 mình gặm nhấm chút oanh liệt ngày xưa: Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối. Ta say mồi đứng ngắm ánh trăng tan...Than ôi ! Thời oanh liệt nay còn đâu...
    Nếu gặm nhấm ngày xưa mà vẫn còn buồn thì hắn bắt đầu bông phèn. Bông phèn thoải mái. Gặp thằng nào chửi lại là hắn cười tít mắt, vì thời buổi nầy mà có người còn giận và chửi hắn thì hắn sướng như được vàng. Y như Chí Phèo uống rượu say, chửi cha đứa nào đẻ ra Chí Phèo, rồi chửi cả làng Vũ Đại. Đã thiệt. Ngày xưa học mà mình không hiểu. Bây giờ mình mới bắt đầu hiểu thế nào là Phép lợi thế tinh thần. Cũng đến bây giờ mình mới hiểu vì sao mà trời cho hắn cận thị còn bắt mình hói đầu. Nhờ cận thị nên hắn nhìn ai cũng thấy họ xinh đẹp, cũng bông lơi. Vậy nên em nào dù xinh dù xấu cũng nghĩ rằng hắn là của riêng của em đó. Hắn hào hoa lịch lãm với tất cả những người con gái mà hắn gặp. Cũng một bài thơ mà hắn gửi cho hàng trăm em: Đôi mắt em chứa cả hồn thơ, Khiến hồn anh hóa dại hóa khờ. Phải chi anh dứt hồn anh được . Cho những đêm dài khỏi mộng mơ. Một bài thơ mà làm tan nát một trăm em. Trên đời nầy ngoài VĐT ra thìchưa có ai làm được. Nhờ đi theo hắn một thời gian nên mình mới tán mấy em được. Thật là diễm phúc. Hôm trước mình có nói là ông bà mình ngày trước chắc ăn ở phúc đức lắm nên mình mới được vào học SKS của trường THH. Toàn là những ngôi sao sáng. Cở bằng hoặc gần bằng VĐT trong chuyện em út.
    Chúc các bạn 2 ngày cuối tuần vui vẻ, hạnh phúc (TQS)

    Trả lờiXóa