15 tháng 2, 2013

TẢN MẠN CHIỀU ...

      Rồi, mấy ngày Tết cũng qua mau. Như cánh mai  trước gió. Sáng nở, chiều rải vàng dưới cội. Thời gian cứ lướt qua, cứ chập chờn, cứ buâng khuâng làm sao ấy. Nhất là đối với những người chưa già lắm nhưng chẳng còn trẻ triếc gì nữa. Ừa, đã trên 50 tuổi hết cả rồi. Mỗi bạn từ thâm tâm, chẳng ai cho mình là khôn ngoan hết thảy. Nhưng, cũng nghĩ rằng mình cũng không còn quá khờ khạo nữa, như thuở nào. Cái thuở nghe ai nói gì cũng tin, thậm chí cả tin. Cái thuở nhìn cuộc đời sao mà đẹp quá, hồng quá, đến nỗi giật mình thấy nhạt đến phát chán cho cái màu hồng ấy. Ngay cả chuyện riêng tư cũng không thể tránh. Từ những câu thơ "ướt hơn cả chiều mưa" thuở đầu găp gỡ dành tặng cho nàng, để rồi, sau đó, sống chung, ta đóng kịch với nhau, có lúc  quên mẹ nó rằng, ngày nào đó, ta đã gửi cho người bạn đời biết bao những lời vút cao như chiếc SU 27 mình thấy bay trong diễn tập. Cuộc sống, quả thật, không đơn sắc, chẳng đơn hình. Một "tập hợp" nho nhỏ như SK6, sau bao nhiêu năm hội ngộ cũng thấy thật là đa dạng, phong phú, cũng đầy "góc cạnh" thật đáng yêu, đáng nhớ. Cùng một lò ra, vậy mà, cuộc đời xô giạt chúng ta về nhiều phía, nổi chìm chẳng ai giống ai. Thì thôi, cuộc sống vốn vậy mà. Thật chán ngắt, nếu gặp nhau, mà ai ai cũng nói một giọng na ná, cùng khoái một cái gì đó y chang (trừ cái đó)... Trước thế sự, mình cũng bừng bừng khí thế như anh chàng S, nhưng cũng khoái cái trầm tĩnh của chàng D, và cũng rất thông cảm những vũng nước lặng... đáng sợ của nhiều chàng khác. Vì tuy không nói ra nhưng rất đồng cảm. Ít nhiều gì thế hệ chúng ta cũng bị chất lên vai những thứ mà ta không muốn vác chút nào, tròng lên cổ ta những thứ "trời ơi" mà có muốn không dễ gì tháo vứt một cách mau lẹ. Nhưng, lại nhưng, trên 50 cả rồi, như buổi chiều nay, mình dõi theo những cánh mai vàng lả tả rơi theo từng cơn gió đông mới thấy kiếp hoa sao mà ngắn ngủi. Ừ, ngắn ngủi thật. Những cánh hoa rơi rơi kia, có biết rằng mình đã ươm vàng cả mùa xuân trong lòng người,gieo trong họ niềm vui sống, một tình yêu thương với cõi đời này. Có lẽ, điều đó là lớn hơn mọi thứ trên đời, là thứ mà để ta cần ngẫm nghĩ cho những tháng ngày còn lại trên cõi nhân gian...               VĐT                                                                    

3 nhận xét:

  1. Hoa cũng có một cuộc đời như con người. Sáng nở chiều tàn. Không biết bạn nghĩ sao chứ với riêng mình thì không luyến tiếc một điều gì cả. Cứ sống hết mình. Tự nhiên như nhiên. Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái gì qua rồi sẽ qua. Có muốn cũng không níu kéo được. Những gì ta đã trải qua sẽ không bao giờ lặp lại. Như có ai đó nói: Không ai tắm hai lần trên 1 dòng sông. Hình như cũng có câu: ngã kim nhật tại tọa chi địa.Và cũng có câu của Mãn Giác Thiền Sư: Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, Đình tiền tạc dạ nhất chi mai...
    Mình nhớ Nguyễn Trọng Tạo viết:
    Bạn bè ơi nếu mà không các bạn,
    Những lúc lang thang ta về đâu
    Bạn bè ơi hãy thương nhiều thương mãi,
    Thương niềm vui thương buồn đau
    Thêm lần cạn chén nào các bạn
    Mai rồi bạc tóc đi tìm nhau
    Đầu năm chúc các bạn và gia đình vui-khỏe- may mắn. Hẹn gặp nhau tại Quảng Bình trong năm 2013
    TQS

    Trả lờiXóa
  2. Chúc VĐT cùng gia đình hạnh phúc nhân dịp xuân về. Đầu năm Quý Tỵ đọc được bài viết nhẹ nhàng, dễ thương thấy thật thoải mái sau lúc tỉnh rượu trong không gian yên bình và sâu lắng. đtd

    Trả lờiXóa
  3. Đọc " tản mạn chiều " của VĐT càng hiểu những ưu tư
    của bạn trước nhân tình thế thái . Dòng đời như con suối
    chảy cuốn phăng rêu phong rác rưởi để nước trong xanh .
    Bánh xe lịch sử sẽ nghiền nát những gì trái quy luật xã
    hội loài người , chỉ có thời gian là người thầy kiên trì
    bậc nhất. Sau cơn mưa trời sẽ sáng , hoa mai nở , mùa xuân
    về .Chúc VĐT cùng gia đình hưởng mùa xuân hạnh phúc , như ý
    NB.

    Trả lờiXóa