24 tháng 1, 2013

TUỔI THƠ RA PHỐ


    Nghe mẹ kể ngày lên 6, lên 7 mình bị hen suyễn. Trong cái rủi có cái may. Hai mẹ con “lang bạt kỳ hồ" từ dạo ấy. Mình là “con nai vàng ngơ ngác… Giữa phố đông người qua…”
    Lang bạt trên chính quê hương mình. Lần đầu tiên ra phố, tuy mệt nhưng sung sướng vô cùng. Hai mẹ con đi chừng 500 mét rồi ngồi nghỉ bên đường. Mẹ mua bắp (nấu) cùng ăn. Đói nên ăn gì cũng ngon. Ngon lắm! Không tin các bạn ăn thử, sẽ thấy ngon vô cùng. Con thấy gì cũng nhìn cũng hỏi. Mẹ nói: Thôi, đi con! Công việc chính là đi khám bịnh. Mình  may mắn được gặp các bác sĩ giỏi thời bấy giờ: bác sĩ Giang, bác sĩ Khải, bác sĩ Cung… Cuối cùng nghe người ta nói có một bác sĩ “Việt cộng" ở bên kia sông Trà, hai mẹ con cũng lọ mọ đến “thăm" ông. Mẹ đau khớp, ông chích ngay vào khớp. Mình thấy lạ, chích vào mông chứ sao chích vào khớp... Hai mẹ con đi mãi dưới trời chang chang nắng lửa. Đi mãi hai, ba năm gì đó nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm chút nào.
    Có một lần trên đường đi gặp một đoàn xe chở lính đi qua, thấy một người liều mạng nhảy xuống trốn vào ngõ hẹp. Theo sau là đoàn xe sau lao vút đến. Năm, sáu lính lao xuống rượt theo người đào ngũ. Bắt được, họ đấm đá tơi bời. Người lính đào ngũ vừa ăn đòn đồng đội vừa vội vàng lên xe. Đoàn xe lại lao đi vun vút. Hai mẹ con hít  khói bụi mịt mù… Lần khác thấy một người mẹ dắt đứa con (bằng tuổi mình) băng qua đường bất ngờ gặp chiếc xe Jeep lao qua cán chết ngay người bạn nhỏ ấy. Người mẹ lao ra ôm xác con nức nở... Thật là khủng khiếp! 
     Một vài kỷ niệm tuổi thơ trên quê hương yêu dấu của mình!
     Một thời chiến tranh, một thời khói lửa!
    Mỗi chuyến đi như vậy khoảng một tuần rồi trở về ngôi nhà thân yêu hồi tâm lấy sức, chuẩn bị cho những chuyến đi sau. Mình sẽ kể trong phần tiếp theo. Mong các bạn đón đọc. (LH)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét