Vĩ thanh
(Chiều cuối tuần, mình chép tặng các bạn yêu thơ bài thơ của Lê Quang Sinh. TQS)
Anh cách em một câu hát vội vàng
Thong thả quá ! Muộn một mùa cúc gọi
Sông đắm đuối. Cành xanh còn tươi mới
Hứng ngọt ngào mà ngại một ban mai
Gió vẫn căng nâng đỡ cánh diều lên
Cỏ vẫn sắc. Có điều chi mềm lại !
Ròng rành ơi , lúng liếng của mùa ngâu
Gõ trong trắng lên ao vườn nắng trải
Những xưa cũ. Em là người mang lại
Bỗng giùng giằng như chiếc nón nghiêng nghiêng...
Những giông bão. Em là người mang lại
Anh hóa cánh bèo hoang nợ một đắm chìm
( Vĩ thanh)
Tự thoại
Mang một chút hồn quê góp vào buổi tiệc
Tôi như lúa đồng lã chã mồ hôi
Tôi như khói mái gianh chiều tĩnh lặng
Tiếng chân trâu gõ nhịp chân người
Ngồi xuống chiếu đất lề quê thói
Ngấm chút ngon xa nhớ mẹ canh bần
Biết hứng gió cây bền nơi gốc Phật
Mưa qua chùa nép hạt xuống sân
Tôi đắm đuối thi vị mình với cỏ
Hăm hở say những hương cốm hương lài
Nhiều gương mặt như thánh ca rỉ rả
Nhiều bụi trần run rẩy chắp tay
Vài vết son tượng vào chùa tưởng Phật
Dăm vệt lan man khói tưởng đã trầm
Thương chiếc lá tự cất mình lặng lẽ
Gió đong đầy số phận long đong
Những trưởng giả áo the cà vạt
Sao mà thương gấm vóc lụa là
Hiền nhân ơi, mong manh đành khuất lấp
Hơi lẩu mịt mờ rõ mặt nhau không ?
( Lê Quang Sinh, sinh 1957, quê quán: Vĩnh Lộc- Thanh Hóa)
(Chiều cuối tuần, mình chép tặng các bạn yêu thơ bài thơ của Lê Quang Sinh. TQS)
Anh cách em một câu hát vội vàng
Thong thả quá ! Muộn một mùa cúc gọi
Sông đắm đuối. Cành xanh còn tươi mới
Hứng ngọt ngào mà ngại một ban mai
Gió vẫn căng nâng đỡ cánh diều lên
Cỏ vẫn sắc. Có điều chi mềm lại !
Ròng rành ơi , lúng liếng của mùa ngâu
Gõ trong trắng lên ao vườn nắng trải
Những xưa cũ. Em là người mang lại
Bỗng giùng giằng như chiếc nón nghiêng nghiêng...
Những giông bão. Em là người mang lại
Anh hóa cánh bèo hoang nợ một đắm chìm
( Vĩ thanh)
Tự thoại
Mang một chút hồn quê góp vào buổi tiệc
Tôi như lúa đồng lã chã mồ hôi
Tôi như khói mái gianh chiều tĩnh lặng
Tiếng chân trâu gõ nhịp chân người
Ngồi xuống chiếu đất lề quê thói
Ngấm chút ngon xa nhớ mẹ canh bần
Biết hứng gió cây bền nơi gốc Phật
Mưa qua chùa nép hạt xuống sân
Tôi đắm đuối thi vị mình với cỏ
Hăm hở say những hương cốm hương lài
Nhiều gương mặt như thánh ca rỉ rả
Nhiều bụi trần run rẩy chắp tay
Vài vết son tượng vào chùa tưởng Phật
Dăm vệt lan man khói tưởng đã trầm
Thương chiếc lá tự cất mình lặng lẽ
Gió đong đầy số phận long đong
Những trưởng giả áo the cà vạt
Sao mà thương gấm vóc lụa là
Hiền nhân ơi, mong manh đành khuất lấp
Hơi lẩu mịt mờ rõ mặt nhau không ?
( Lê Quang Sinh, sinh 1957, quê quán: Vĩnh Lộc- Thanh Hóa)
Hay lắm S ơi! Mình thích nhất đoạn cuối bài "Tự thoại":
Trả lờiXóaNhững trưởng giả áo the cà vạt
Sao mà thương gấm vóc lụa là
Hiền nhân ơi, mong manh đành khuất lấp
Hơi lẩu mịt mờ rõ mặt nhau không ?
Câu cuối làm mình thèm mồi, thèm nhậu cùng các bạn quá! Mình có mấy câu thơ vô duyên, sợ làm hỏng thơ chính thống của tác giả nên hẹn dịp khác mới dám post. (TA)
Lớp rất khoái đọc thơ "vô duyên" của cụ Trần. Không những thành viên sks khoái mà con cháu sks cũng khoái nữa. Cụ tiếp tục làm cho chúng nó vui, vừa ăn vừa sặc cơm chơi (TQS)
Trả lờiXóaLớp trưởng cho phép thì mình xin góp mấy câu vô duyên thế này:
Trả lờiXóaHôm kia đi ăn cưới về
Dù vợ nằm kề vẫn...đánh rấm cả đêm
(Tặng riêng LT nhân dịp vc cậu đi dự đám cưới cháu nội bác LD hôm nọ tại ĐN, chắc cậu bị đau bụng)
Sáng trăng trải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách, bên nàng...ngồi gãi
(Tặng VĐT để nhớ Huế một thời)
Đường về Phú Lộc quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh...cổ động
(Tặng TTM để nhớ về quê hương)
...(TA)
Hi! Nổi hứng cũng muốn góp thơ vô duyên với cụ Trần. Mong Cụ lượng thứ vì đã vô duyên mạo phạm chọn đề tài quá vô duyên:
Trả lờiXóaCụ Trần Ánh thật quá tài
Thơ vô duyên viết kéo dài cả trang
Mai này sách sử Hội An
Tên Cụ xin xếp ở hàng vô duyên
Hàng trước là mục đắm thuyền
Kế sau chắc chắn là chương khải huyền
Đỗ Trọng là thuốc cường dương
Trả lờiXóaDũng dùng nhiều quá nên thường viêm...bẹn
(TA)