1 tháng 3, 2013

NGÀY VỀ



Xin giã biệt phiến rừng cao lau lách
Những đêm trường nghe gió hú lê thê
Phú Thọ ơi xin vẫy chào đất tổ
Chiều Hà thành nhớ mãi những ven đê
Hồn thiên cổ sầu tư trên tháp đổ
Khóc mãi người sau lỗi hẹn thề
Người mở nước buổi đầu trên suối nhớ
Như dòng sông khởi sự tự nguồn thương
Tạm biệt Đông Đô – Thăng Long – Hà Nội
Bàn tay em mở lối những cung đường
Những chiếc cầu khởi sự tự dòng sông
Như cánh tay hôm nào bị đứt
Được nối liền như có phép thần thông
Tạm biệt sông Gianh tạ từ Bến Hải
Tôi trở về dòng sông nhỏ quê hương
Giang Khê đó đã đi vào dĩ vãng
Có thể nào em biết chuyện ngày xưa
Mỗi sáng thu về khi đến lớp
Cô giáo trẻ có làm em choáng ngợp
Chuyện Ala đin với chiếc đèn thần
Chuyện người xưa đến nơi nầy mở đất
Để khai sinh những đồng bãi núi đồi
Tên làng quê đã bao lần thay đổi
Vẫn còn nguyên vẹn dáng cha ông
Vẫn sừng sững ảnh hình Long Phụng
Vẫn sáng ngời dáng đứng giữa trời trong
Và biển biếc như tình yêu dậy sóng
Núi Bạc Đầu trông ngóng mãi người đi
Và dòng sông con thuyền cô lái trẻ
Vẫn dịu dàng đưa khách mỗi hừng đông
Chợ búa sáng ngày thường họp sớm
Và hàng cỏ bờ cây xanh gió lộng
Tóc em bay hoa phượng đỏ sân trường
Mái chùa xưa thảm cỏ đượm chiều sương
Tiếng sư cô vang vọng giữa đêm trường
Ai bảo trăng già với núi non
Long Phụng vẫn nghìn năm trẻ mãi
Dẫu bàn chân Cao Biền còn ám ảnh
Long Phụng vẫn bay lên bát ngát mối tình đầu
 Huyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét