22 tháng 11, 2012

Em khổ lắm anh!


      Năm trước, hắn gặp nàng trong một đám cưới ở quê. Thằng bạn hắn, tuổi đời gần non nửa "thế kỷ" lá vàng rơi vèo qua đầu bỗng "qua cơn mê", vội vàng lấy vợ. Nàng là bạn chung của hai thằng, chơi thân từ thuở mới biết mặc quần. Nàng vượt hàng trăm cây số về quê, trước thăm gia đình, hàng xóm, sau là chứng kiến gã bạn lớn hơn hắn hai tuổi lò dò lên xóm trên dắt một cô cũng lỡ đường như gã bạn hắn về "sống chung" cho đỡ buồn. Sau gần hai mươi năm gặp lại, hắn ngỡ ngàng, tưởng như không nhận ra nhỏ bạn gầy đét ngày nào.
       Khoảng mười tám, hai mươi tuổi, hắn hăng như con bò đực ngứa sừng, còn nhỏ bạn giống như cô bé chăn bò, lẽo đẽo cầm roi theo hắn suốt ngày và có khi cả đêm nữa. Nàng theo hắn để làm "chim xanh" cho hắn, tò tõ ngồi nghe hắn bốc phét với mấy đứa con gái khác trong thôn. Rồi vài năm sau, nàng theo ba mẹ đi làm ăn xa. Đêm cuối trước khi xa quê, nàng vẫn còn là cái đuôi của hắn, mà hắn "ruột vẫn để ngoài rốn", chẳng để ý một tí ti gì nỗi niềm nhỏ bạn. Khi sắp rẽ vào nhà, nhỏ bạn hình như rưng rưng thốt được vài câu nghèn nghẹn: "Em... đi nhen... anh ở nhà... mạnh giỏi...". Hắn ậm à: "Ừa, em đi! Nhớ thư cho anh!". Nói xong, như thường lệ, miệng hắn huýt sáo, trong đầu lại nhớ ngay cô gái vừa mới tán tỉnh làng trên.
       Đâu rồi nhỏ bạn ngày nào? Trước mặt hắn là một cô nàng khác hẳn hoàn toàn với sự hình dung của hắn hiện giờ và trí nhớ trước kia. Phải đợi gã bạn nhắc tên nàng, gã mới ớ nhớ ra. Hắn chợt nhớ đến vợ hắn. Cũng xấp xỉ sồn sồn tuổi mà vợ hắn như trái chín háp. Còn nhỏ bạn ngày nào, giờ đây, sao mà mọng mẩy như trái đầu mùa thế này và sang trọng, quí phái nữa chứ! Chân tay hắn lúng ta, lúng túng, người hắn cứng đơ... Khi gã bạn dắt vợ mới cưới vào buồng cô dâu, chú rể thì nàng cũng nắm tay kéo hắn rời đám cưới, lòng vòng thăm hết nhà này tới nhà nọ trong xóm. Hắn muốn mời nàng về nhà hắn, nhưng liền tắt ngay ý nghĩ. Có lẽ hắn ngại, ngại vì hắn không muốn nhỏ bạn nhìn thấy căn nhà tềnh toàng, cái ngực teo tóp của vợ hắn hay sao đó! Loanh quanh gần hết buổi chiều, hắn đưa nàng ra bờ sông, ngồi trên triền cát trắng phau. Hoàng hôn rớt xuống mặt sông đỏ ói. Hắn thấy nàng bồi hồi lặng ngắm dòng sông quê mà bao nhiêu năm qua có lẽ in sâu vào nỗi nhớ của nàng...
      Rồi hắn hỏi đủ thứ chuyện về nhỏ bạn. Nàng chỉ kể sơ sài đoạn đời từ ngày xa quê, bước chân ra thành phố, chuyện làm ăn, kinh doanh, buôn bán, lấy anh chồng lớn hơn giáp rưỡi, đẻ hai đứa con... "Lão chồng" nay đây, mai đó, hết đi nước này, mai nước nọ, sáng kẹp cô thư ký này, chiều kè kè em "đối tác" làm ăn khác... Chuyện nhà, chuyện công ty, chuyên nợ nần gì gi đó, giờ một mình nàng phải gánh gồng. Nàng cười buồn, ánh hoàng hôn soi vẫn thấy lờ mờ  nếp nhăn lộ bên khóe mắt. Trời chạng vạng, rồi sập tối lúc nào không biết... "Em khổ lắm anh! Giá như ngày xưa...". Hắn mơ hồ thấy giọng nàng thấm trên vai ươn ướt giọt nước mắt. Hắn thốt lên, chẳng chút nghĩ ngợi gì, cốt an ủi: "Thì em quẳng bớt đi cho nhẹ gánh. Như anh ở quê đây này! Chẳng có gì để lo! Khỏe re!". Mặt nàng chợt rời vai hắn, giọng nàng khẽ reo: "Ôi! Vậy mà em nghĩ không ra...". Đêm đó, bên bờ sông, hắn vẫn là con bò đực tuy già, nhưng nhỏ bạn ngày nào không còn phải lẽo đẽo đi theo chăn dắt hắn nữa...
       Sáng hôm sau, nàng rời quê, trở lại cái thành phố xa xôi mà hắn chỉ thấy trên ti-vi, chưa hề đặt chân đến bao giờ. Nàng gửi lại cho hắn một chiếc điện thoại "để tụi mình ngày nào cũng gặp". Thế là, hắn thập thò lén vợ "ngày nào cũng gặp" nàng. Hắn nhớ, hắn mong, hắn a-lô. Nếu không nghe được lời nàng, hắn đâm ra bồn chồn, thấp thỏm không yên. Hắn nhìn dáng vợ gầy gầy lùa đàn vịt trên đồng khô hạn lại càng thấy lòng mình như xé ra nhiều mảnh. Hắn tưởng tượng, lúc này, ở chốn phồn hoa kia, nàng "vui vẻ", "nồng say" trong men rượu, trong vòng tay... Hắn không dám nghĩ tiếp...
         Một chiều, hắn ngả mình trên triền cát bờ sông, nơi hắn và nàng gặp nhau hơn nửa năm trước, hắn nghe tiếng nàng qua điện thoại: "Anh ơi! Nghe lời anh, em "quẳng" nhiều mối lo rồi! Bây giờ nhẹ cả người đó anh! Em sắp hết khổ rồi!". Hắn sực nhớ lời mình vô tình nói với nàng ngày nào cũng tại nơi này...
        Mấy tháng sau hắn vẫn "gặp nàng" qua điện thoại. Nhưng nàng a-lô lại thưa hơn, ít cháy bỏng hơn. Và hắn lại càng buồn, càng cáu bẳn vô cớ, càng xa vắng hơn với thế giới quanh hắn...
        ... Thằng bạn hắn đến nhà nhậu với hắn trong lúc vợ hắn không có nhà. Hắn uống nhiều và càng buồn bã, không một lời nào nói cho ra hồn. Thằng bạn hắn săm xoi kỹ ánh mắt, nét mặt của hắn, dò la từng câu của hắn. Rồi gã bạn hắn cười cười, "đẩy" cho hắn thêm xị đế nữa. Hắn chịu hết nổi, bật thốt: "Em khổ lắm anh!". "Khổ cái gì?". Sần sần, chẳng ngại gì sất, hắn tuôn ra chuyện hắn và nàng. Gã bạn hắn nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rồi vỗ mạnh vào vai hắn: "Mầy thấy người ta gánh nặng, mầy bảo người ta quẳng bớt đi cho nhẹ, dễ đi, bớt mệt. Người ta quẳng rồi thì mầy lại nhặt, đeo thêm vào người!". Hắn ngớ người, đặt mạnh ly rượu xuống mâm kêu cái "rổn". "A!". Hắn bật giọng, la một tiếng, không biết do lời gã bạn hắn mới nói, hay hắn vừa thấy vợ hắn đạp xe về tới cổng ngõ, phía sau chở một bao gì đó thật nặng...

                                                                                                       VĐT

6 nhận xét:

  1. VĐT ơi! còn chỗ nào khổ không cho mình khổ với.Đọc bài của VĐT mình nhớ bài thơ của Viện sĩ Vũ Tuyên Hoàng viết năm 1997, mình chép tặng VĐT nhé :

    Quả sấu

    (Thân tặng bạn Lê Đình Khả 19/10/1997)

    Quả sấu nào mà chẳng chát chua

    Cắn vào là nhăn mặt!

    Em cười long lanh trong đôi mắt

    Hỏi anh như thế đã thèm chưa?


    Chùm sấu treo lơ lửng trên cao

    Lộp bộp cơn mưa rào rơi rụng

    Chị em tranh nhau sân cỏ rộng

    Quả nhỏ, lăn đâu, trốn ở đâu?


    Quả sấu xanh không trốn ở đâu

    Đến mùa lại trên cành lơ lửng

    Vào túi anh một bên sấu rụng

    Túi bên kia muối ớt để dành… em


    Anh muốn đời cứ thế, miệng thèm

    Xin cắn chung với em một quả

    Chẳng lẽ sấu mùa này chua quá?

    Sấu đã chua từ những ngày xưa ..

    (TQS)

    Trả lờiXóa
  2. Và chép tặng cho VĐT 1 bài của Hùng Boston nữa nhé:

    BÊN BIỂN NHỚ VỢ… NGƯỜI.
    Biển buồn nhớ vợ… người ta
    Tiếc ngàn hải lý bơi qua bán cầu
    Nhậu chiều uống chậm say mau
    Thương con cá lội chảo dầu réo sôi.
    (TQS)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão Hói ơi! Em cảm ơn hai bài thơ tình Lão chép tặng em nha. Có khi nào, Lão nhớ vợ... người ta, Lão nói với em, em sẽ ráng rặn một bài tặng Lão nhé! Đảm bảo Made in VĐT.Có điều Lão đừng nhớ vợ em là được...

      Xóa
  3. Trong những truyện ngắn của VĐT mà mình được đọc, mình rất ấn tượng với "Em khổ lắm anh". Phải công nhận là tác giả đã khai thác những góc khuất trong đời sống và tình cảm con người với những tình tiết rất thực, rất đời và rất con - người. "Hắn - em - vợ hắn" là những mảng miếng cuộc đời mà ta dường như vẫn bắt gặp đâu đó trong cuộc sống thường nhật. "Em khổ lắm anh" nghe cũ rích mà rất đương đại. đtd

    Trả lờiXóa
  4. Truyện ngắn cũa VĐT nhẹ nhàng mà sâu sắc như bản tính của T , hình ảnh cô em xóm đạo xinh xinh , thánh thiện , hình ảnh cậu học trò tinh nghịch ,muốn làm điều gì đó kha2c hơn , không chịu theo lối mòn có sẳn ,rồi anh nông dân chất
    phác hiền lành nhưng mong ước cao xa . Có chút bi hài nhân thế để trãi nghiệm cuộc đời . NB mong được đọc đều đều truyện ngắn của bạn.
    NB

    Trả lờiXóa
  5. Câu chuyện thật hay, dễ thương, nhẹ nhàng, phảng phất đâu đó trong tim những gã đa tình! Hoan hô VĐT ! Nhưng cậu ạ, có vợ mà không để cho thằng khác nhớ thì có vợ cho nó phí à? Vợ mình càng được nhiều thằng nhớ mới đáng là vợ, lão cận ạ! Hì...hì...(TA)

    Trả lờiXóa