5 tháng 11, 2012

Trời lập đông chưa em...

     Sắp vào lập đông. Nơi cố đô, NHL báo gió mùa đông bắc sắp kéo về đem theo mưa lạnh khiến cô nàng 3T liền thay gối mùa đông với màu hồng cho ấm áp, rồi gửi chút nắng ra ngoài đèo Hải Vân. Tít tận Sài Gòn chưa hề biết mùa đông kể từ ngày vào trong nớ, TTM nhớ lại những ngày đông thời sinh viên với những cơn đói lạnh tàn canh. Cụ ĐTD xuýt xoa cái rét buốt trong hồn nhưng vẫn khoái mùa đông. Lão TQS bật cười  khi nhớ mình chẳng còn cái quần để mặc khi mà cái quần ấy được NB cho đi thăm chị Gái. Còn chàng TA thì reo lên cái sự tắm táp của đám sinh viên cư xá trong những ngày lạnh đến nỗi teo cả buji. Còn mình, làm sao mình quên những ngày đông xứ Huế.
      Có nhiều kỷ niệm. Trong đó...có một đêm đông, lạnh quá ngủ không được, chắc khoảng nửa đêm, mình nghe tiếng đàn, tiếng hát văng vẳng trước phòng. Mình ngồi dậy, quấn tấm mền mỏng, mở cửa bước ra hành lang. Ánh trăng nhợt nhạt, cư xá vắng lặng. Chỉ còn một chàng " ca sĩ " ôm đàn ghi-ta ngồi trên thành ghế đá dưới gốc bàng trụi lá. Ký ức lờ mờ mình không nhớ chính xác là ai. Hình như là TTM, hay NĐH ? Có lẽ là TTM thì đúng hơn. Chàng ôm cây đàn, vừa đệm, vừa hát như không hề biết đêm đã khuya, trời thì lạnh buốt. " Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi. Để mình anh cô đơn...". Cứ thế, chàng "ca sĩ" cứ láy đi, láy lại bài hát ấy nhiều lần. Rất chi là tâm trạng. Da diết buồn làm sao. Hình như anh chàng mới bị "hất tay" hay là mới "quay gót" một cuộc tình ?  " Trời lập đông chưa em...". À, mình nhớ không nhầm thì cái tuýp nhạc này thích hợp với TTM hơn là NĐH. Những bạn ở Thừa Thiên-Huế "nổi danh" với những tình khúc của Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, Trần Thiện Thanh...lắng sâu trong cư xá đêm đêm. Mình nghe một chặp rồi khẽ mở cửa vào phòng, không muốn khuấy động tiếng lòng của chàng "ca sĩ". Dưới gốc bàng trơ trọi lá, dưới ánh trăng nhợt nhạt, chàng vẫn hát cùng với "mùa đông của em" hay là mùa đông của chàng...
      Lập đông năm nay...nơi quê mình trời vẫn xanh và nhiều nắng. Gió bấc hơi se se và vẫn chưa có mưa. Mấy hồ chứa nước, nước vẫn nằm ở mực nước chết. Nhiều cánh đồng khô không khốc. Lập đông rồi tới tiểu tuyết, đại tuyết mà mưa vẫn không mưa rơi thì sang năm sẽ có nhiều cánh đồng khô cỏ cháy. Và sẽ có nhiều người bỏ quê vào Sài Gòn kiếm sống...
       " Trời lập đông chưa em...". Mình vẫn mong mùa đông về với những cơn mưa "trắng đồng" nơi quê mình để tích đủ nước cho ruộng đồng, để người làm ra hạt lúa bớt bỏ làng tha phương, cầu thực. Và...cuối cùng, nhỏ thôi, để bọn mình da diết nhớ nhau khi bất chợt thấy mùa đông về gõ cửa ký ức của một thời...không xa vắng!
                  VĐT   

            ( Xin mời các bạn thưởng thức nhạc phẩm Mùa đông của anh của Trần Thiện Thanh)  

7 nhận xét:

  1. Trời lập đông chưa em ? Có lẽ TTM : Khóc cho vơi đi những nhục hình, Nói cho vơi đi những tội tình... Lệ xóa cho em được không, Những kỉ niệm đắng. Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm... (Bài số mấy của Vũ Thành An ? )Sau bao nhiêu năm, đến giờ TTM hát bài ấy vẫn hay và da diết. Rất cảm ơn VĐT trình làng một bài viết rất hay. Mình đang chờ để được đọc ĐTD, NHL, NHÂ và các bạn khác (TQS)

    Trả lờiXóa
  2. Mới sáng ra đọc được bài hay.Cám ơn VĐT, và xin tiếp với bạn đôi lời:
    Mất mùa đói kém thì tha phương cầu thực. Nhưng ông bà mình đã có câu:"Sẫy nhà ra thất nghiệp" Rời quê là khốn khổ trăm đường. Người lao động lương thiện thành thị thời buổi này cũng phải dè xẻn từng bó rau cân gạo đến chai mắm, huống hồ là lao động nhập cư. Công nhân toàn sức trẻ, đồng lương cầm hơi đổi bằng lao động cật lực mười, mười hai tiếng một ngày. Ăn uống lèo tèo vài con cá mớ rau héo rau già (giá rẻ) tội tình, ở thì chật hẹp, chui rúc... Thử đến các chợ cạnh khu công nghiệp và nhà trọ công nhân thì biết. T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 3T ơi,rất nhiều người biết chỉ có một số ít không thèm biết hoặc có biết cũng chai lỳ rồi cái sự biết về cảnh khốn khổ ấy. Khổ nỗi trong số ít đó có người góp phần tạo nên cảnh buồn đầy rẫy mà lúc nào cũng rao giảng chuyện đâu đâu.

      Xóa
  3. Chép tặng các bạn một bài thơ của tác giả Viên Chính vừa đăng trên Tạp chí Sông Hương tháng 11/2012

    BẤT CHỢT...MÙA ĐÔNG

    Cớ sao mùa vội sang đông?
    Để tôi thầm tiếc mênh mông nắng vàng...
    Cớ sao mưa chẳng dịu dàng,
    Cứ xoi nỗi nhớ cho tràn lạnh thêm?

    Tôi ngồi gom hết mưa đêm,
    Vô tình để sót bên thềm... tiếng rơi
    Nhạc buồn lỡ thấm hồn tôi,
    Cớ sao bên ấy cũng ngồi giận... mưa?

    VIÊN CHÍNH

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật bất ngờ cho anh chàng đẹp trai đất thần kinh thương nhớ ( nhưng oái ăm thay lại gánh công việc của người già quy tụ " khối đoàn kết toàn dân")lại thích thơ và ngấm được thơ hay nữa chứ.Mình sẽ rán thuộc bài này để đọc cho mấy em cảm chơi nhen!

      Xóa
  4. Cảm ơn cụ Thọ vẫn còn nhớ những đêm đông không ngủ của 30 năm về trước. Mùa đông Huế vẫn còn bảng lảng nhiều kỷ niệm với anh em mình. Những tháng ngày rét mướt ấy không chỉ có nhạc rền rĩ khắp 6 dãy KTX mà còn sặc sụa khói thuốc rê Quảng Ngãi, mùi rượu đế quán Mụ Cộ ai đó vừa đi nhậu về bằng số tiền nhỏ nhoi vừa cầm bộ áo quần ngoài bà Gái...Nhiều lắm! Giờ nhắm mắt là có thể hình dung ra ngay khung cảnh cuộc sống của bọn mình ngày ấy: đói khát, luộm thuộm...tưởng chừng không có sức sống. Thế mà đằng sau gam màu xám xịt ấy là những tiếng cười trong veo, những ước mơ vĩ đại, và... vẵn không dừng bước với những cuộc tình đầy chất SV. Hãy viết tiếp những gì còn đọng lại trong tâm tưởng, để sẻ chia, để hoài niệm Thọ nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Trái đất đang nóng dần lên, mùa đông không còn lạnh nữa, cái lãng mạn sinh viên một thời giờ đã nhường chỗ cho những trăn trở, lo toan về thế thái, nhân tình...Nhưng, hãy cố giữ mãi những kỷ niệm mùa đông Huế thật đẹp các bạn ạ!

    Trả lờiXóa