11 tháng 9, 2012

Phở mắng

Bỏ bữa sáng Buffet tại ks Thủy Tiên, mình dạo loanh quanh qua những con đường gần đó rồi vào một quán phở. Muốn tự thưởng cho mình cái thú được ăn một tô phở Bắc ngay giữa lòng Hà Nội.

Quán mình chọn là một gian hàng khá rộng, sạch và thoáng, bên trong kê 4 cái bàn chữ nhật Chị hàng phở chừng ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, sạch sẽ, tóc cắt tém gọn ghẽ đang ngồi phía sau nồi nước phở đang sôi lăn tăn. Bên cạnh là các phụ liệu nào thịt bò, nào rau thơm, hành tây, trông  ngon lành, mát mắt.

Hãy còn đang sớm, quán chỉ mới vài người khách. Mình gọi một tô phở tái. Rồi chợt nhớ chỉ ăn được thịt chín, nên yêu cầu: Chị làm ơn nhúng thịt chín kỹ cho tí nhé. Chị chủ quán bắt đầu khó chịu: “ tái là tái, chín là chín”. Thấy chị càm ràm lâu, mình cố giải thích: là tôi nói muốn ăn phở tái nhúng kỹ một tí. Nhưng có lẽ do tôi  người miền Trung nên cách nói có khác, chị thông cảm.

Nhún nhường vậy cũng là mong cho qua chuyện. Nhưng chuyện không qua được. Chị hàng phở càng cao giọng : miền nào thì miền. Phở tái là phở tái, phở chín là phở chín,... chị còn nói nhiều lắm. Mình hai tai đã lùng bùng, không còn nghe được nữa.
Tô phở được người phục vụ đặt trước mặt. Chị hàng phở vẫn cay cú mắng liên hồi kì trận... Khuôn mặt mới mấy phút trước đây mình còn thầm thán phục vì cái nước da trắng nền nã đặc trưng của người Tràng An,  chừ bị lấn át bỡi cái nanh nọc, hàm hồ. Thật hoài phí!

Chờ cho chị ta dứt hơi chửi, mình hỏi: tiền phở bao nhiêu? Có lẽ do mắng chửi hồi lâu không thấy đối tượng nói gì, chị ta dường như cũng biết đã quá đáng, muốn gia ân cho mình nên nói:” ăn rồi hãy trả”. Biết không ăn cũng không dễ gì chịu được, mình lấy thìa cắm vào tô ra chiều đã ăn, rồi đứng dậy trả tiền. Bước vội ra khỏi quán.

Đi được chừng mươi bước thì có một chú chừng ngoài sáu mươi dắt xe đạp chạy theo gọi cô ơi cô ơi! Nghĩ là ông nhầm, nhưng mình cũng đứng lại hỏi có chuyện gì. Chú ấy ấp úng, mắt nhìn len lét: xin lỗi cô. Tôi ngồi trong quán ấy và đã nghe tất. Xin lỗi cô! Cô vẫn chưa ăn, tôi mời cô sang hàng khác vậy. Dẫu không còn lòng dạ nào ăn được nữa, nhưng thấy chú ấy áy náy mình cũng đành theo vào một quán khác cách đó chừng  trăm mét.

Tô phở thứ hai bưng lên. Mình ăn mà không biết đã ăn cái gì. Ăn xong chú ấy giành phần thanh toán. Mình đang bực bội nên nói: tôi còn trẻ hơn chú. Tôi làm ra tiền, chả có lý gì để cho người già phải trả tiền ăn. Không tranh được với mình, ông lịch thiệp: vậy tôi xin phép mời cô cà phê nhé!
Quán cà phê cũng gần đó. Chú ấy lại gặp thêm người bạn. Cộng mình nữa là ba. Mỗi người một tâm trạng. Nếu phân chia tách bạch suy nghĩ và cà phê, thì cà phê này đậm đà vừa ý. Người uống cùng cũng thiện chí mà lòng mình sao vẫn còn nặng nề lắm.
Cử cà phê ấy, mình cũng tranh phần trả tiền. Ông già có vẻ bất ngờ, hụt hẫng. Mình chào rồi vội đi. Mặc cho hai người còn ngồi lại.

Nhiều năm sau nhớ về Hà Nội, nhớ tô phở mắng hôm ấy, mình cứ day dứt. Sao không hỏi chú ấy ở đâu? Làm gì? Sao lại thờ ơ với con người có lòng tốt muốn bù đắp cho một khách qua đường như mình nhỉ?

T. Chuyện dọc đường gió bụi

12 nhận xét:

  1. Ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu. Hên thì gặp người tốt còn không hên thì gặp người xấu. Người Tràng An bây giờ không phải như chúng ta vẫn nghĩ: Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, Chẳng không thanh lịch cũng người Tràng An. Con người thủ đô bây giờ tạp nham lắm. Tìm cho ra người Hà Nội chính gốc rất khó. Bạn thật là "hạnh phúc" vì được ăn phở mắng. Gặp mình, không kìm chế được mình xối bát phở lên đầu rồi tới đâu thì tới thì không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nghĩ mà kinh hải, nghĩ mà rùng mình bởi suốt ngày nghe nheo nhéo: đời sống văn hóa con người văn hóa khu phố văn hóa thành phố văn hóa!!! (TQS)

    Trả lờiXóa
  2. Đã đến số 29.972. Đến số 30.000 Ông ĐvH nhớ thay mặt Lớp viết vài lời cảm tạ. Tui nhắc lần nầy nữa là bốn lần, sợ ông quên (TQS)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cậu nên nói "lần thứ tư" thay cho "bốn lần" kẻo vừa mất lòng chị em lại vừa làm cho ĐVH lúng túng đâm ra quên thật đấy! (TA)

      Xóa
  3. Ăn phở mắng nhằm nhò gì .Mình có một lần xơi ngon lành món "vui vẻ" mắng kia. Bạn trai nào không tin ,bữa nào rảnh ,đi với mình .Đảm bảo một lần nhớ mãi mãi.

    Trả lờiXóa
  4. Lần sau, nếu ghé quán phở HN, cậu nhớ tìm chủ quán là đàn ông và gọi tô "tái dúm" để trả thù cho bõ ghét nhé! (TA)

    Trả lờiXóa
  5. Ở Q Ngãi quê mình có món ăn không mất tiền gọi là món quái đản. Khi nào các bạn đến QN mình sẽ dẫn đi chiêu đãi (TQS)

    Trả lờiXóa
  6. Mình khoái khẩu món tản mạn của 3T lắm .Phong cách viết thời công nghệ thông tin đấy .Có gì bày ra cho tụi mình thưởng lãm nữa nhé!Còn món "tái dúm" mình xơi rồi ,chỉ thiếu món "quái đản " của S mình chưa biết !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vì các anh đẹp trai SK6 thỉnh thoảng lại bận chuyện chung chuyện riêng bỏ nhà trống. Sợ thất lễ với anh em bà con hay ghé nhà, mình bê một cái gì đó lên cho có. Một công đôi việc lại được anh em ủng hộ. Nhờ vậy vui thì vui hung mà buồn lại vợi bớt
      T

      Xóa
  7. 3T cứ viết thoải mái. Mình cũng rất thích những bài tản mạn của 3 T (TQS)

    Trả lờiXóa
  8. "Nhiều năm sau nhớ về Hà Nội, nhớ tô phở mắng hôm ấy, mình cứ day dứt. Sao không hỏi chú ấy ở đâu? Làm gì? Sao lại thờ ơ với con người có lòng tốt muốn bù đắp cho một khách qua đường như mình nhỉ?"
    3T ơi! nếu bạn cứ mãi hờn giận không chịu bỏ qua những gì chưa được chuẩn, chưa vừa ý để cùng anh em xây nhà SKS đẹp hơn, chuẩn hơn, mình nghĩ sẽ có ngày bạn thấy ray rức nhiều lắm. Nhiều hơn đoạn kết của bài Phở mắng nữa đấy. Hơn mười ngày không thèm xuất hiện rồi đó bạn. Vào và chửi toáng lên vài câu là thấy nhẹ nhỏm liền à. Vào cùng nuôi cá TTM mới thả hồi sáng nay nhé! đtd

    Trả lờiXóa