Năm 1990, sau khi
rời Hải Quan Bình Trị Thiên – nơi mình công tác 4 năm sau ngày ra trường, mình đã có nhiều chuyến đi xa gần như vô
định. Trong những chuyến đi ấy, lần ghé lại Pleiku – Gia Lai thăm một người anh
bà con, mình đã được nghe kể về một dịch vụ “đen”, đóng đô bên cạnh trường Cao
Đẳng Sư Phạm Gia Lai, mới nghe qua cũng khá buồn cười. Tiếc là mình chưa được
mục sở thị nên trích đăng câu chuyện dưới đây của một chú sinh viên nhớ về môt
kỷ niệm khá đặc biệt để các bạn có thể hình dung ra một loại hình dịch vụ “vui
vẻ” mà không phải ai cũng biết, khởi thủy chỉ có ở VN trong những năm 90 thế kỷ
trước.
”Cách đây cũng khá lâu, hồi đó
khoá mình đi học quân sự trên Xuân Mai, trước khi đi thì háo hức, lên đến nơi
thì muốn về ngay lập tức, sang ngày thứ 2 đã có thằng trùm chăn khóc.
Tập luyện như bộ đội thật và ko có bất kỳ trò giải trí nào, nhưng SV thì cũng
nghĩ ra nhiều trò, hết đi ăn trộm hoa quả của nhà dân bên cạnh, lại đi nhòm nhà
vệ sinh nữ, rồi đi xin cồn về, nói là xoa bóp chỗ đau trong khi tập luyện nhưng
thật ra mang về pha với nước sôi để uống, phê còn hơn Vodka Lúa mới bây giờ.
Mãi rồi cũng chán, 9h tối đã tắt đèn phải đi ngủ, nhưng thằng nào thằng nấy nằm
trằn trọc, hết nằm úp rồi nằm ngửa, nằm nghiêng mà vẫn ko ngủ đc, rồi cả lũ ko
đứa nào bảo đứa nào đều ngồi cả dậy, kể chuyện vòng tròn về tình yêu của mình,
như quen thế nào, yêu ra sao, cầm tay, hôn, hay xxx, ...
Ngày đấy trong lớp đa số chưa có người yêu nhưng rách giời rơi xuống được mấy
thằng, ko những kể yêu đương ra sao mà mấy thằng ôn vật đấy còn cố tình kể rất
chi tiết cơ thể bạn gái nó thế nào, lần đầu thế nào, mùi vị ra sao, các tư thế
và cảm xúc khi cum như thế nào...
Kể xong cả lũ từ khó ngủ chuyển sang tỉnh như sáo, Mấy thằng đã biết mùi đời
còn đỡ, chỉ khổ mấy bố hai mấy tuổi đầu mà chim vẫn để đi đái, thằng nào thằng
nấy mồm đầy đờm dãi, khản đặc cả tiếng, mắt mở to như đít bát, sáng hơn cả mắt
Ngũ Tử Tư khi bị chặt đầu bêu ngoài chợ...
Bỗng có thằng nhà ở gần đấy đứng dậy nói như ra lệnh: "chúng mày đứng dậy
mặc áo ấm vào, nộp mỗi thằng 10k ra đây, tao đưa đi", ấy thế mà chẳng
thằng nào thắc mắc, cung cúc làm theo.
Lúc đấy khoảng hơn 10h, cả lũ lom khom lặng lẽ đi trong đêm đen dày đặc, thỉnh
thoảng 1 vài tiếng cú rúc rợn người, gió mùa Đông bắc lạnh thấu xương tràn về cũng
ko ngăn nổi lòng nhiệt huyết của những người trai trẻ đồng trinh. Ai cũng mặt
xanh vì đói, co ro vì ko đủ áo rét, gầy nhom vì ko đủ ăn, nhưng tất cả đều chí
khí ngất trời, đồng lòng đồng dạ, chung một mục đích... có lẽ sự bi tráng, vẻ
kiêu hùng của chúng tôi cũng chỉ thua mỗi đoàn "quân xanh màu lá dữ oai
hùm" trong bài Tây Tiến của nhà thơ tài hoa Quang Dũng mà thôi...(hi,
xin lỗi, lan man quá...)
Rồi cũng đến nơi, địa điểm là 1 khách điếm tồi tàn nằm bên lề một con ngõ nhỏ
thông ra quốc lộ, cả lũ chui vào ngồi úp thìa dưới giàn trâm bầu, vừa tránh
rét, vừa để đàn áp cho thằng em đỡ nổi dậy.
Một điều rất lạ, ở đây cũng như trong quân đội, rất có kỷ luật, trật tự, từng
người vào, ko chen lấn, ko xô đẩy, thậm chí ko cả to tiếng, nhưng rất may, thời
gian 1 người vào chỉ khoảng chừng 2 phút...(có người đang thắc mắc đây :-)).
Đợi mãi rồi cũng đến lượt mình, khúm núm đứng dậy, lò dò bước đi, vạch tấm mành
sáo chui vào, sộc vào mũi là 1 mùi rất khó tả, thơm mùi sáp, hôi mùi người,
bia, rượu, khói thuốc,...(và có 1 mùi mà mãi sau này mình mới được biết, nghĩ
cũng tủi thân, bây giờ thằng cháu lớp 9 đã biết ngâm nga: Làm trai cho đáng nên
trai/ Miệng khai mùi thuốc, tay khai mùi ........
Đang lò dò thì có 1 bàn tay ấm nóng đặt lên vai mình cùng 1 khẩu lệnh cực kỳ mạch
lạc nhưng cũng vô cùng mời mọc :"bao nhiêu tiền anh?". Mình nghe lời
ông bạn thổ địa rút ra 10k, 3s sau thấy bàn tay đó nhét vào tay mình 1 hộp nhỏ
và 2 cái que, chả biết que gì, chỉ biết là que thôi, đang phân vân thì vẫn
giọng nói vừa nãy: "anh quẹt lên đi, 5k 1 que đấy, cháy hết là thôi
nhé". Bây giờ mới biết đó là que diêm, mẹ kiếp cái đầu óc, nó cứ mụ mị đi.
Mình lập cập đánh diêm, chắc do tâm lý hồi hộp, tay cóng vì lạnh mà que diêm
đầu gãy mất 1 nửa mới sáng...Khi ánh sáng bùng lên, mất mấy giây định hình để
đồng tử thu lại, làm quen với nguồn sáng mạnh thì mới thấy, trước mặt mình là 1
người con gái bằng da bằng thịt, rất thật, rất trẻ, khá xinh, cuốn hút ánh nhìn
người khác với những đường nét thanh tú, và đặc biệt là trên người ko một mảnh
vải. Mình cứ đứng nhìn trân trối cho đến lúc tay đau nhói vì lửa từ que diêm
cháy hết táp vào...Bóng đen lại bao trùm, lúc này chỉ còn hơi thở điều hoà của
cô gái và hơi thở gấp gáp của mình, mình nghe rõ cả tiếng tim đập như con Xích
thố khi chở Quan Công thoát qua 6 ải của quân Tào. Mình bật que thứ hai trong
trạng thái huyễn hoặc, liêu trai như thế.
Khi ánh sáng bùng lên, mình vẫn đứng như trời trồng, ánh nhìn của mình dán chặt
vào những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô gái trẻ, (có lẽ các bạn ko tin,
nhưng những nét thanh tú đấy sau này mình vẫn bắt gặp thường xuyên, có khi
trong lúc ngủ, có khi lại là lúc nhìn ngắm em kế toán mới tuyển vào, đôi khi là
nhìn thấy ở một em rau thoáng qua trên đường đời tấp nập...). Rồi lại đến khi
tay rát bỏng vì bị lửa đốt mình mới biết là diêm đã hết, không gian lại chìm
vào bóng đêm đặc quánh, tĩnh mịch. Mình đang định quay bước thì thấy bàn tay ấm
nóng của cô gái chạm vào vai, nắm đôi bàn tay mình rồi đặt vào 1 chỗ mềm mượt,
nóng ấm...bản năng thằng đàn ông cho mình biết đấy là bộ ngực căng tròn vừa nãy
mà mình đã ko đủ dũng cảm để chiêm ngưỡng, đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất của
1 thằng con trai mới lớn, lần đầu tiên chạm vào ngực 1 cô gái chỉ với mục đích
giới tính, lúc đó không gian, thời gian như ngừng lại. Bỗng cô gái cười khúc
khích: "thưởng cho anh đấy, ai vào đây cũng bật diêm lên soi hết chỗ này
đến chỗ khác, mỗi anh là chỉ soi mặt em thôi".
Vậy đấy các bạn ạ, tôi đã tiêu 10k ý nghĩa nhất trong quãng đời sinh viên như
thế. Chỉ 10k nhưng những cảm xúc mang lại cho tôi thì ko gì có thể mua được,
mãi sau này khi đã đi làm, có tiền, có người yêu, vào những đêm lạnh giá, khi
gió mùa đông bắc tràn về lùa vi vút qua khe cửa kính nhà nghỉ, tôi vẫn đôi khi
vùng dậy, trong đêm tối mịt mùng, tôi cẩn trọng bật từng que diêm, soi khắp cơ
thể người con gái mà tôi thường giới thiệu với bạn bè là người yêu. Mặc kệ nàng
càu nhàu, lảm nhảm nửa mê nửa tỉnh trong cơn ngái ngủ: "anh thích thì bật
điện sáng lên ngắm, em có che đâu, làm thế nhỡ tàn diêm rơi vào em thì
sao? ...mà còn chỗ nào anh chưa biết đâu?...".
Em đâu biết, em đâu hiểu, tôi vẫn như kẻ mộng du, bật từng que diêm, mong tìm
lại nét thanh tú ám ảnh, tìm lại cảm xúc đầu đời mộng mị của tuổi đôi mươi.
Đấy, MƯỜI NGHÌN của tôi đấy, tôi đã tiêu 10k như vậy đấy, xã hội bây giờ kim
tiền lắm, phù du lắm, nhưng đôi khi nếu có duyên, nếu biết đầu tư thì tôi tin
10k sẽ mang lại cho chúng ta những thứ còn vượt xa cả những mơ ước mà giá trị
vật chất của tờ 10k mang lại.”
M. Sưu tầm để anh em đọc chơi để nhớ về một thời nghịch ngợm của tụi mình.
ồ! Cái dịch vụ này ngộ quá ta, mới nghe lần đầu đó ông M à. Hay! Nó đầy tính người và tình người. Mình thích hình ảnh que diêm cháy sáng trên nền đen mịt mờ và tăm tối. đtd
Trả lờiXóaLần đầu tiên mình được đọc một bài viết về chuyện đó nhưng cảm thấy rất hay, cứ ngỡ như mình là nhân vật trong bài. Rất thánh thiện và trong sáng. Cảm ơn TTM đã kể cho mình nghe câu chuyện trên. Cái ban đầu ấy có lẽ theo con người ta đến chết. Không sao tìm lại được...TTM cứ tiếp tục kể, tiếp tục viết để cùng mọi người nhớ lại một thời không bao giờ quên...(TQS)
Trả lờiXóaMột kỷ niệm đẹp đến cháy lòng và xót xa làm sao .Một que diêm cũng lấp lánh cái nhân bản của con người chẳng khác nào như câu chuyện " Cô bé bán diêm "(Đan Mạch ).Không biết mình nói quá không .Cảm ơn TTM nhé !
Trả lờiXóaMinh kể chuyện rất cảm động . Anh cứ tiêp.Huyên
Trả lờiXóa