Năm đó hình như tụi mình học năm nhất
hay năm hai gì đó, sân vận động Huế có trận đá bóng giữa hai đội Thể công và
Cảng Sài Gòn. Thế nào đó mà VNĐ mua vé cho cả hội đi xem tập thể. Mình ở ngoại
trú, các bạn đi ngang rủ rê, thế là theo luôn.
Quá 3h chiều trận đấu mới bắt
đầu, mà sau cơm trưa cả bọn đã kéo nhau đi rầm rập. Mình hỏi Đồng, sao đi sớm
vậy? Hắn bảo: đi trễ người đông, khó vào cổng. Chưa đến 1h bọn mình đã yên vị .
Đó là lần đầu tiên mình vào sân
bóng, lần đầu tiên biết lòng chảo svđ như thế nào. Ban đầu cũng thấy lạ lẫm,
xúc động lắm lắm.
Bọn con trai lớp chừng cũng sung
sướng - mặt nào mặt nấy hớn hở, mắt long lanh như bắt được của quí. Cả bọn ngồi
phơi nắng giữa trưa hè, đầu không nón mũ gì cả.
Rồi các bạn dần tản đi nơi này
này khác, mình không biết đi đâu nên ngồi y chỗ cũ. Có người đồng hương Quảng Nam , tình
cờ đến ngồi cạnh mình - đó là anh “Dũng
đen” - sv trường nhạc. Anh này hình như
con lai nên da đen môi dày, tóc xoăn tít. Anh Dũng nói chuyện rất gần gũi. Lời
qua lời lại mình thật lòng một cách ngu si hỏi: Sao da anh đen quá vậy?... Anh
lặng đi đến mấy phút. Sợ đã chạm vào riêng
tư nào đó, minh vội xin lỗi.
Anh trả lời: Sao em nỡ chạm vào
nỗi đau trong anh. Em thử nghĩ xem:
- Đ Q Mỹ thả chất độc xuống quê
mình nhiều thế, cây cối trên rừng còn
cháy trụi, huống hồ là anh!
Trận đấu diễn ra. Mình
chăm chú xem, đúng nghĩa của đứa lần đầu được xem bóng đá trực tiếp. Thỉnh
thoảng có pha hay, Dũng đen đưa tay xô
một cái mạnh, mình ngã chúi xuống đến phần
ba lòng chảo sân, lại lồm cồm đi lên...
Sau này quen thân rồi, con người
bị “chất độc da cam đốt cháy” ấy kể rằng, hắn biết mình vẫn nghe hắn hát. (hắn hay ngồi hát dưới tán cây bàng sau cửa sổ phòng G4 của chúng mình) Hắn thích hát cho mọi người nghe. Thích đễn
nỗi có lần người yêu bảo: anh hát cho em nghe đi. Hắn sung sướng hát liền mấy
bài. Hát xong cô ấy ngáp bảo: mấy bữa ni hàng bán ế!
Chồng mình cũng mê bóng đá - nếu
không bị gãy tay vì tập bóng, có lẽ anh đã là vđv nghiệp dư. Những năm tháng xa
quê, thời chưa có VTV4, thương chồng phải
xem bóng một mình, mình thức đêm làm phiên dịch tình nguyện cho anh. Quen
việc đến mức thuộc từng âm sắc trong
giọng nói của những blv bóng đá Thái Lan.
Giờ chồng mình không cần phiên dịch
nữa, mùa bóng đá khu vực, nếu có trận ở Lào, Thái Lan, anh sang ở hẳn bên ấy
vừa làm, vừa xem. Thoả sức. Bạn chồng có người bảo mình dễ chịu. Chưa hẳn vậy
đâu.
Nhưng có một sự thật - mình là con gái
lopsuk6, từng theo bạn bè cùng lớp đi phơi nắng xem bóng đá ở sân Tự Do Huế
từ những năm tám mươi . Mình đã được tôi luyện.Cám ơn nhé VNĐ. Cám ơn nhé bè bạn!
TTT
Cảm ơn T đã còn lưu được kỷ niệm đẹp. Mình nhớ hồi đó có lúc đi xem không có tiền mua vé mà còn dùng đến thẻ sinh viên. VNĐ
Trả lờiXóa