Chép tặng các bạn bài thơ thứ hai.Nếu không thích thì
lên tiếng nhé.
Mị Châu
(Anh Ngọc)
Lông ngỗng, lông ngan rơi trắng đường chạy nạn
Những chiếc lông không tự dấu mình
Nước mắt thành mặt trái của lòng tin
Tình yêu đến cùng đường là cái chết
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp
Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu
Giá trên đời còn có một Mị Châu
Vừa say đắm yêu đương vừa luôn cảnh giác
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc
Một Mị Châu như ta vẫn hằng mơ
Thì hẳn Mị Châu không sống đến bây giờ
Để chung thủy với tình yêu hai ngàn năm có lẽ
Như anh với em dẫu yêu nhau chung thủy
Đến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm
Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng
Vẫn không thể cứu Mị Châu khỏi chết
Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp
Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu
Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu
Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng máu nóng
Hai ngàn năm dưới đá cứ tuôn trào.
Anh cũng như em muốn nhắc Mị Châu
Đời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
Nhưng nhắc sao được người hai ngàn năm trước
Nên em ơi! Ta đành tự nhắc mình!
Đã là vua lại có thần mách bảo
Tưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôi
Người bị chết không hiểu sao mình chết
Thì hồn oan còn đập cửa muôn đời...
Mấy ngàn năm dâu bể lở bồi
Lúc yên bình và cả khi giặc giã
Xin đừng trách Mị Châu thêm nữa
Yêu chân thành, thật có tội gì đâu.
( Người giới thiệu:TQS )
Thủy ơi, mình làm bay mất cái nhận xét của Thủy rồi.Hai ngày nay,các Trang Blog bị chặn, vào đọc và viết bài thấy vất vả hơn trước.(TQS)
Trả lờiXóaKhông sao đâu.
Trả lờiXóaĐêm xem đá bóng, ngày ngủ rồi còn blog bliếc coi chừng bị vợ đuổi.
T
Tuy già nhưng cũng có nhiều em mở cửa đón nhận nếu bị vợ đuổi.(TQS)
Trả lờiXóa