3 tháng 8, 2012

MẸ! MẸ ƠI...

        Mới đó mà đã năm tháng rồi kể từ ngày mẹ rời xa cõi người đầy khổ đau này. Dẫu biết sinh- bệnh- lão- tử là luật đời tự nhiên vốn như thế, không gì cải biến, nhưng con vẫn buồn, vẫn nhớ mẹ vô vàn mẹ ơi! Nhất là khi chiều tối, lòng con trống vắng, chông chênh, cần có chỗ dựa, cần ánh mắt hiền từ, ấm áp của mẹ. Se sẽ buồn, man mác buồn, nỗi buồn của đứa con tóc đã pha sương khói. Không còn như ngày nào nhỏ dại, mẹ vắng nhà, nhớ quá khóc ỉ eo. Giờ nhớ mẹ, se sắt cả cõi lòng, chẳng ai làm dịu được...
         Tuổi 40 mẹ mới sinh ra con. Cả cuộc đời mẹ gần như gắn với bao nỗi lầm lũi, gian truân, nhọc nhằn cùng với số phận quê hương, với đất nước trong thế kỷ 20 đầy biến động. Khi con được vài tuổi, đạn bom, khói lửa chiến tranh trùm xuống xóm làng, nhà cửa, ruộng đồng... Đến mẹ cũng nhớ biết bao đợt phải dắt díu, bồng bế con cháu chạy trốn vùng lửa đạn. Vất vả dành dụm cất lại nhà để rồi đạn bom cày xé hư hại, tan hoang. Giữa hai làn đạn, khó mà né tránh để bảo bọc những đứa con và ngay cả mình. Đã mấy lần lòng mẹ đau xé khi nhìn chị, mấy đứa cháu bỏ mình do đạn bom chiến tranh... Mấy lần mẹ nhớ bị bắt giam, bị tra khảo, đánh đập nhưng mẹ cắn răng chịu đựng. Như nhiều người mẹ khác trên dải đất nhọc nhằn này, mẹ chỉ biết kêu trời, chẳng biết vì sao khốn khổ thế. Con còn nhớ như in, cái ngày hết tiếng đạn bom, cả nhà thấp thỏm về quê cũ. Con thấy mẹ mừng đến phát khóc. Cùng cha sửa lại nhà, trồng lại luống rau, phát dọn cỏ mọc um tùm mấy đám ruộng để kịp cấy lúa... Vất vả lắm nhưng thấy mẹ vui vui vì đạn bom không còn ùng oàng nổ nữa.
         Trên mảnh ruộng của mình, mẹ dầm mưa, dải nắng khi cấy, khi gặt, khi tát nước, khi nhổ cỏ...cứ thế, lam lũ, vất vả. Con còn nhỏ, ốm nhách, ham chơi chẳng đỡ đần gì cho mẹ. Rồi mấy đám ruộng đó đưa vào "làm chung, ăn chung". Mẹ xót xa, nhớn nhác mót từng gié lúa ngay trên đám ruộng của mình mà dành dụm cả đời mới mua được. Cơm độn khoai, sắn mẹ cứ bới vào chén mẹ toàn sắn, khoai. Rồi con xa nhà đi học. Mỗi lần con đi, mẹ thấp thỏm không yên đến mươi ngày, nửa tháng. Rồi khuya sớm nhặt nhạnh bán từng mớ rau, xấp lá chuối... không dám tiêu từng đồng nhỏ để gửi cho con. Vậy mà có lúc con trách mẹ sao không gửi nhiều hơn... Từng chiều nhớ lại, con rơi nước mắt đó mẹ ơi... Và vô vàn ký ức nữa khi con nhớ và nghĩ đến mẹ. Có khi đó là một lời dạy khuyên mộc mạc nhưng đi suốt cả đời con và con làm theo bao giờ cũng đúng đó mẹ...
         Giờ mẹ đã xa rời cõi nhân thế. Ở cõi giới xa xăm, mờ mịt nào kia, con không biết mẹ vui hay buồn. Con kính mong mẹ hãy vui lên mẹ nhé! Mẹ đã thoát được cõi người khốn khổ, một kiếp người đồng hành với bao nỗi truân chuyên của đất nước, của gia đình. Con cầu nguyện ơn trên gia hộ cho mẹ thảnh thơi, dứt bao phiền muộn ở một cõi giới an lạc hơn cõi người khổ ải...
          Thế là năm nay con nhận một bông hồng trắng nếu có ai đó biết được trao cho. Gần tháng nữa mới đến Lễ Vu Lan. Vài dòng sơ sài con dâng kính mẹ. Và gửi đến bạn bè một đóa hồng tươi thắm cho bạn nào còn mẹ, một đóa hồng trắng tinh khiết cho bạn nào mẹ đã đi xa. Dù trắng hay hồng thì mẹ là một điều gì đó cao siêu, bát ngát trong lòng mỗi đứa con. Có phải không mẹ, mẹ ơi... Có phải không bạn, bạn ơi...
VĐT
         

6 nhận xét:

  1. Xin chia sớt cùng bạn nỗi buồn mất mẹ. Khi lòng đau, bạn cứ khóc đi cho vơi bớt.
    Đồng cảm với nỗi lòng của bạn mình lại nhớ nhạc sĩ Trần Quế Sơn với bài hát " Cõng mẹ đi chơi"
    T

    Trả lờiXóa
  2. Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm! Thân phận mồ côi ai cũng đau lắm, nhưng mất mẹ có lẽ đau hơn nhiều. Xin sẻ chia cùng bạn! (TA)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc bài viết của T về Mẹ, mình lại nhớ mẹ của mình, cũng một đời lam lũ nuôi con trong chiến tranh đạn bom, tiễn con và chồng lên đường đánh giặc, một đời gắn bó với quê hương cho đến ngày hòa bình sau này. Mẹ mình mất đã gần bảy năm rồi, nổi nhớ mẹ chưa nguôi, thì cách đây 9 tháng, Cha mình lại đi vào cõi vĩnh hằng, mình cũng giống như T, nhiều khi ngồi một mình lại nhớ song thân, lòng cũng trống vắng chông chênh, dẫu cho chúng ta đã bước sang tuổi 50, nhưng với mẹ bào giờ mình cũng là đứa bé thơ dại. HTT

      Xóa
  3. Bài viết rất hay và rất xúc động T ơi! Mình cũng như T và HTT. Mình cũng đã mất Mẹ cách đây 6 năm.Đêm nào mình cũng mơ về Mẹ. Những đứa con trai như tụi mình càng lớn tuổi càng thương Mẹ.Giờ đọc nhận xét của HTT mới biết cha mẹ của HTT đã mất. Các bạn ĐN không bạn nào đt hoặc nhắn tin nên không chia buồn cùng với T. Rất mong HTT thông cảm cho.
    Đọc bài viết của T mình nhớ bài hát " bông hồng cài áo " của Phạm Thế Mỹ ( thơ của Nhất Hạnh )có ca từ: Rồi 1 chiều nào đó con về nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu rồi nói, nói với Mẹ rằng: Mẹ ơi, Mẹ ơi mẹ có biết hay không? Biết gì biết là con thương Mẹ không?...Mỗi lần giỗ Mẹ, mình thường hát bài nầy khi đám giỗ chỉ còn người thân trong gia đình và vài người bạn thân.Hát và nhớ và khóc...(TQS)

    Trả lờiXóa
  4. Xin thắp một nén hương lòng dâng lên linh hồn những người mẹ, đấng sinh thành đã suốt đời tảo tần, lam lũ, hy sinh hết thảy để nuôi dạy chúng ta tạm thành người như ngày hôm nay. Xin gởi lời chúc phúc đến những bạn may mắn còn mẹ. Xin chia buồn cùng VĐT và HTT. đtd

    Trả lờiXóa
  5. Chia buồn với những bạn không còn mẹ. Những chuyện buồn của các bạn đều mới xẩy ra gần đây nhưng trong lớp quá ít người biết. Hôm lớp liên hoan bên bờ sông Hương nhân dịp hội trường nhiều người đã nói mọi chuyện vui buồn đều thông tin cho nhau biết, đã là bạn bè như anh em trong nhà không có gì phải ngại. Mong rằng blog của SKS sẽ là nơi để các bạn nói được sớm nhất mọi điều [h].

    Trả lờiXóa