20 tháng 7, 2012

Tôi có người em...

    Đến tận giây phút này, hắn vẫn không bao giờ quên đôi mắt ấy. Dù ngót nghét gần 30 năm...Như trong chuyện tình cổ điển. Ừa, rõ ràng đó là một buổi sáng đầu hạ. Thư viện ĐHTH Huế gần thưa vắng sinh viên. Bụng đói râm ran, hắn muốn về cư xá. Thằng B, thằng Đ cũng ngáp dài. Oải rồi, về thôi. Hắn vơ mấy cuốn sách đứng lên. Trời đất ơi, đối diện hắn, phía bàn đọc bên kia, có hai nàng đang chăm chú đọc gì đó... Chợt, một cô ngẩng lên. Ôi trời, đôi mắt, cứ như mùa thu dịu buồn, se sẽ lại về thăm xứ Huế, với rèm mi dài, che rợp đôi mắt đen láy. Hồn hắn bay tận trời xanh. Và nàng, có lẽ cũng có chút bối rối, thoảng qua. Thế thôi. Dĩ nhiên, hắn nán lại, mặc cho hai thằng bạn hối về. May mắn làm sao, hai cô nàng cũng thu dọn túi xách, bước ra. Hắn lại gặp nàng lần nữa qua ánh mắt hờ hững làm sao. Hút theo bóng áo trắng với mái tóc xấp xỏa ngang vai, chiếc xe đạp mini, hồn hắn cũng trôi  theo về phía cầu Phú Xuân, hướng về cổ thành....Từ giây phút ấy, hắn ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, thấy mùa hạ ở Huế sao rợp trời thắm màu hoa phượng thế. Chừng nửa tháng sau, hắn dò la đủ nguồn nhưng nàng như bóng chim tăm cá. Đến kỳ nghỉ hè, hắn xuôi về nam, nhưng nửa hồn gửi lại cố đô.
     Mùa thu, trở lại trường, hắn càng cố công tìm nàng. Hễ rảnh là hắn có mặt ở thư viện, ven cầu Phú Xuân và những nơi mà hắn nghĩ thế nào nàng cũng lai vãng. Rồi,hình như đó là một chiều nhạt nắng, hắn bất ngờ đến thảng thốt khi thấy nàng ở sân trường. Ôi chao, tim hắn như muốn văng khỏi ngực, đầu hắn như tê dại. Không có bất ngờ nào hơn. Nàng mới vừa tan lớp. Té ra, nàng ở gần chứ phải nào xa xôi. Khoảng tuần sau... hắn mới biết được nàng học sau ba khóa. Nàng mang tên loài hoa hơi giống hoa hồng nhưng cánh dày hơn, thường có màu trắng tinh, mùi thơm nồng. Mãi sau này hắn mới biết loài hoa ấy. Lúc đó hắn chỉ biết tên nàng đẹp và sang trọng là ngất ngây rồi. Nàng học khoa ngôn ngữ của quê hương Puskin, nơi có Mùa thu vàng đến nao lòng và mùa đông đến là tê tái. Hắn cố sức rồi cũng tìm được một nhịp "cầu nối"  là nhỏ em ở ngay cư xá.. Nhỏ em vui tính và vô tư trợ giúp. Và , sau mấy tháng trời ,hắn mới được "diện kiến" nàng ở thư viện có nhỏ em làm chứng...
      Huế vào mùa đông với những ngày mưa dai dẳng, rét thấm vào dạ dày trống rỗng khi đêm về co ro. Hắn nhớ một chiều đông mưa rơi còn nhiều hơn Diễm xưa, hắn mượn chiếc xe đạp của thằng H, lần dò tìm đến nhà nàng. Con đường nhỏ ven gần thành nội, trầm mặc với hàng cây rầm rậm. Nhà nàng sát bên đường, có bàn bida, mấy chú nhóc bu quanh. Cha nàng khô gầy và cũng trầm mặc như cố đô với bao biến động. Nàng bất ngờ khi thấy hắn tim đập, chân run ngoài cửa...
      Từ đó, ngôi nhà nhuốm màu thời gian, có cây khế cổ, có chùm tigôn li ti những trái tim hồng xỏa xuống mái hiên nhà... dần dà đi vào nỗi nhớ của hắn. Còn nàng vẫn thế. Vẫn xa vời vợi dù con đường đến nhà nàng ngày thêm ngắn lại. Rèm mi ấy sao mà kiêu sa, đài các. Mùa đông ấy, có hình bóng nàng, hắn bớt đi tê tái...
       Rồi những lần gặp sau, khi ở thư viện, khi ở nhà nàng, câu chuyện có vui hơn và nhiều nhất quẩn quanh là chuyện thời tiết xứ Huế. Vẫn u uẩn buồn như mưa Huế. Chỉ duy nhất có một lần hắn mời được nàng đi dạo qua lại trước nhà, nói chuyện tận đâu.
       Cho đến một chiều cuối xuân, nàng bắt gặp hắn chở một nhỏ ngồi sau trên xe đạp trên đường qua cổng Ngọ môn cùng với thằng bạn trong lớp. Nhỏ ngồi sau hắn coi như là em gái thôi. Đến giờ hắn không quên nét mặt nàng lúc đó. Thoáng qua thôi, nhưng ánh lên chút sửng sốt, giận dỗi và một thứ cảm giác mà hắn không thể gọi tên được. Còn hắn, đất trời cứ muốn quay cuồng.
       ...Có đến chục lá thư gửi nhưng hắn biết đã lững lờ trôi theo dòng sông Hương rồi. Dòng đời vẫn chảy. Mươi năm sau, hắn đến cố đô và đến tìm con đường đó, ngôi nhà đó. Như những câu chuyện cổ điển, con đường và ngôi nhà đều khang khác. Không dám hỏi thăm, hắn bần thần, lần lữa mãi mới rời xa con đường vẫn  còn trầm mặc...
                                                                                                                                  VĐT

6 nhận xét:

  1. Giờ mới biết cái thằng luôn nhìn đời qua hai cái đít chai này đã từng si tình gái Huế. Bài viết hay lắm T ơi. Câu chuyện như một cuốn phim quay chậm 10 năm, đầy xúc cảm. SV là vậy đó, kỷ niệm luôn ắp đầy, mãi theo ta suốt cả cuộc đời. Viết tiếp khi thấy cần phải viết nhé T.

    Trả lờiXóa
  2. Nếu ông T không chở người em gái kia thì cuộc đời sẽ khác.Cái tội lớn nhất của ông là yêu người nầy nhưng lại chở người khác. Còn cái tội lớn nhất của em là yêu người nầy nhưng lấy người khác làm chồng.Nhưng dù sao thì cũng là một cuộc tình đơn phương rất đẹp . Nó sẽ theo mãi ta đến cuối đời. (TQS)

    Trả lờiXóa
  3. Hay! Man mác và nhè nhẹ. Len lỏi vào hồn rồi bềnh bồng như chính mình từng lãng du trong đó. Bất chợt lại vong về những cung bậc cảm xúc tình yêu trong sáng nhuốm màu liêu trai của đời sinh viên thập niên 80 thế kỷ trước trên mảnh đất kinh kỳ cổ kính rêu phong. Nếu chúng ta mạnh dạn khai thác truyện ngắn, tản bút, cảm tác, nhật ký, phóng sự, ký sự, nhạc chế, thơ lái v.v... phong phú, có chất lượng và ngắn gọn trên dưới 1000 từ, thì mình nghĩ đến lúc chúng ta sẽ cho ra đời một ấn phẩm cực kỳ đặc sắc của Sử k6. Đó sẽ là món quà vô cùng quý giá đối với mỗi một thành viên SKS. đtd

    Trả lờiXóa
  4. Trong tương lai sẽ cho ra đời một ấn phẩm cực kì đặc sắc của SKS. Một ý tưởng quá tuyệt vời. (TQS)

    Trả lờiXóa
  5. Các bạn tranh thủ viết đi (trên blog), biết đâu 2014 gia đình ta hội nghộ ở duyên hải miền Trung hay Tây nguyên thì quà tặng không phải là cuốn Album như vừa rồi mà là một cuốn sách (kỷ yếu) gồm những bài viết và hình ảnh của dân chơi SKS [H]

    Trả lờiXóa
  6. Hay quá chàng thư sinh si tình một thuở ơi! Mà hình như mất mối đó, cậu còn những mối khác cơ mà!
    Ấn phẩm dạng đặc san cho lần hội ngộ sau của lớp ư, tuyệt vời các bạn ạ! (TA)

    Trả lờiXóa