28 tháng 7, 2012

“Bởi chiến tranh đâu phải trò đùa”


Bố em, 18 tuổi vào bộ đội. Năm đó là 1974, chiến tranh đã vào hồi cuối, bố là lớp tân binh nên còn huấn luyện chán chê để rồi tuyển lựa "đi B". May mắn thay, bố chưa đến đợt đi B thì chiến tranh kết thúc, 1977 bố giải ngũ trở về, cưới vợ.
Tháng 8/1978, chị cả em ra đời, sau đó chỉ một tháng, chú Tư - em trai ruột của bố em, có lệnh gọi nhập ngũ. Chú vừa nhát vừa hiền, lại vừa cưới vợ nên bố xin đi thay chú. Đất nước đang cần người đã có kinh nghiệm, đơn tình nguyện của bố được chấp thuận ngay. Mẹ em, chị và ông bà tiễn bố lên đường.
Vài tháng sau, bố đi K (chiến trường Campuchia). Chuyến tàu đưa bố đi từ ga Hải Phòng, đơn vị bố có hơn 40 người Hải Phòng, vào đến Quảng Trị còn 14 người. Họ nhảy tàu vì đi B thì sẵn sàng nhưng đi K thì khác.
Thời gian đầu còn có chút tin bố về nhà, càng về sau càng biền biệt. Mấy năm sau có giấy báo tử gửi về, bà nội khụy xuống trước thềm nhà. Suốt tháng trời bà mê man chỉ đòi chống gậy đi tìm con, bà bảo bố em không thể nào chết được.
Mẹ ôm chị gái em từ căn nhà riêng về ở với ông bà vì chị ốm quá, lên sởi mủ xanh mủ vàng đã có lần thiếp đi, chú mang ra góc giường đặt, mẹ khóc ngất, bỗng thấy cánh tay chị vời lên, mẹ lại ôm chị, chăm nuôi bú mớm. Những năm tháng ấy, bố vẫn biền biệt bên kia, không hay biết gì về tình cảnh bi đát của con thơ, mẹ già.
Rồi bố bị thương trong một lần đi họp giao ban buổi tối: đạp trúng mìn, bàn chân dập nát, đồng đội đưa về trạm quân y dã chiến giữa cánh đồng hoang. Sợ tiếp tế đến không kịp, bác sĩ y tá cưa chân cho bố, cưa sống, đồng đội hát quốc ca bao nhiêu vẫn không át nổi tiếng gào thét.
Rồi 2 ngày sau bố mới được chuyển về Sài Gòn bằng trực thăng, lần này nằm viện, cưa thêm một lần nữa vì vết cưa cũ bị nhiễm trùng. Điều dưỡng thêm vài năm nữa 1/3 chân phải của bố đã không còn, một mảnh đạn găm ở đùi và hai tai bị điếc nhẹ.
Bố về nhà với giấy chứng thương 2/4, mất sức 65%. Nhưng còn về được đã là đại phúc cho cả nhà mình, bố kể hồi mới sang được 1 tháng, chính tay bố đã phải gói hài cốt của bạn mình để trực thăng mang về. 
Ngày bố về, nét mặt dữ dằn hơn, những cơn đau mê sảng thỉnh thoảng vẫn trở lại, chị em nhất định không nhận bố vì sợ cái nạng và cái chân gỗ bố tháo ra lắp vào mỗi sáng tối. Ngay cả đến đời con trai của chị, cháu ngoại của bố, mỗi lần nhìn cái chân ấy nó đều khóc thét.
Bố mất cả tháng giời chỉ để làm quen và ôm con gái mình vào lòng mà không làm nó sợ. Đúng, em là gái, em chỉ nhìn những thứ xung quanh mình, em nhìn thấy chiến tranh và hậu quả của nó trong suốt 18 năm sống bên bố, những lần sợ hãi đến run rẩy khi bố em mắt vằn tia máu lên nóng giận vì những điều không lớn lao gì, khi bố em những đêm rên rỉ trong vô thức vì mảnh đạn trong người, khi bố em có những lần đi xe máy hơi quẹt xe đã ngã vì không thể dùng chân giả mà chống như người ta được.
Bố em chưa một lần than vãn gì về chiến tranh, kêu ca gì về sự đãi ngộ của nước nhà cho những người thương bệnh binh như bố, bố vẫn bươn trải bán buôn ngược xuôi để nuôi con học hành.
Em nhớ mãi một lần lớp 11, em học kém bị bố đánh, đánh xong bố nói rất nhiều, nhưng có một câu em không thể nào quên được, bố bảo: "Chị em chúng mày đang đi học bằng tiền xương máu của tao đấy con ạ". Đúng, chúng em từ Cấp 1 cho đến hết Đại học đều được miễn học phí vì bố là thương binh.
Bao nhiêu năm em sống trên đời là bấy nhiêu năm em thấy mẹ chăm bẵm bố em từ miếng cơm, phích nước, ấm trà, là thấy mẹ chịu đựng đủ sự nóng nảy của bố do thay đổi tâm tính từ lúc trở về.
Có đôi lần ai đó nói đến chiến tranh, mẹ em chỉ lơ đãng nói một điều: "Kể cả có chiến tranh, thằng HA (em trai em) nhà này cũng không bị gọi đi nhập ngũ đâu, nó con một, bố lại thương binh yếu đuối thế kia".
Các bạn có thể cười rằng mẹ suy nghĩ hạn hẹp và ích kỷ, nhưng nếu các bạn đã từng vùi cả tuổi xuân của mình để chờ chồng, nuôi cha mẹ già con thơ và dành cả cuộc đời để xoa dịu những vết thương chiến tranh, các bạn sẽ dễ cảm thông cho mẹ em biết chừng nào. Chiến tranh không đùa với ai cả, cũng không phải cứ hạ súng thì đã là kết thúc thế nên, còn hòa bình được ngày nào, hãy cố mà gìn giữ.
                                                                                   Lê Thị Hương

Nhân ngày 27/7 – ngày TBLS, mình xin đẩy bài của bạn Lê Thị Hương 25 tuổi ở Chí Linh – Hải Dương lên trang chính nhà mình để các bạn cùng đọc và suy ngẫm. đtd

3 nhận xét:

  1. Bài viết rất hay, thật và xúc động.Đúng, chiến tranh đâu phải trò đùa. Chỉ những người trong cuộc mới thấm thía nỗi đau đó.Chúng ta sinh ra trên một đất nước liên tục bị chiến tranh, đánh giặc để bảo vệ đất nước của mình là chuyện tất nhiên. Nhưng cũng phải đánh giặc để bảo vệ người dân và đất nước bạn của mình. Sự hy sinh nào cũng cao cả . Để có được cuộc sống yên bình ngày hôm nay, chúng ta không được quên sự hy sinh thầm lặng ấy.Chỉ xót xa khi thấy những người không công trạng gì mà hưởng thụ nhiều quá, trong khi người thân của liệt sĩ, thương bệnh binh thì chưa hưởng thụ được bao nhiêu. Rất cảm ơn bài viết của bạn Lê thị Hương đã cho chúng tôi hiểu thêm được một phần cuộc sống của gia đình bạn- gia đình có người thân bị tổn thương trong cuộc chiến.Cầu mong cho mẹ bạn tuổi già được thảnh thơi êm ấm.Cầu mong cho gia đình bạn được sức khỏe hạnh phúc. (Trương Quang Sửu, 1 thành viên SKS )

    Trả lờiXóa
  2. Đọc bài của cháu Hương O thật xúc động. Là con gái nên nước mắt đã đong đầy hai mắt. Trong mỗi chúng ta ai cũng có kỷ niệm với chiến tranh: hồi 12 ngày đêm ác liệt má O làm ở khoa dược nên ở lại Hà Đông cùng với các cô chú trong BV ở lại để kịp ra những chai huyết thanh cung cấp cho mặt trận và BV; O và chị gái được mẹ gửi đi sơ tán ( đi nơi xa mục tiêu thả bom - về nông thôn) nhưng phải gửi mỗi đứa một nơi vì dù về nông thôn nhưng vẫn sợ bom thả trúng cả hai. Các bạn biết trước khi đi má O dặn gì không: chỉ dặn là con phải học thuộc con tên gì? cha mẹ là ai? quê ở đâu? và trước khi đi phải đọc lại cho má xem có đúng không rồi mới yên tâm gửi con đi , mặc dù lúc đó O đã là một cô bé 9 tuổi( vì ngày ấy ba O và anh trai đi B) cậu ruột lại ở xa và quê hương Bình Định chỉ ở trong ký ức của má mỗi lần ngồi nghe kể chuyện. Đặc biệt là bài thơ của tác giả nào O không nhớ chỉ nhớ nhất các câu: " Quên em ở Tam Quan
    Giữa Miền Nam ruột thịt
    Quên em dù xa tít
    Em vẫn nhớ vẫn thương ..."
    Sau ngày giải phóng khoảng tháng 7/1975 O cùng má về lại quê hương, chuyến đi đối với O thật đặc biệt: lúc ấy chưa có tầu thống nhất mà phải đi bằng xe tải và đi theo nhiều chặng thật vất vả, trên chuyến xe đó đủ mọi người từ miền Trung đến miền Nam nhưng mọi người cùng chung một khát khao được nhanh chóng về lại quên nhà. Ngồi trên xe hồi ấy O không hiểu sao mọi người vừa nói đấy, cười đấy rồi lại khóc đấy. Đặc biệt là khi xe đến đầu cầu Hiền Lương mọi người ùa xuống hết và ôm nhau khóc, O và mấy đứa nhỏ đi cùng sợ quá cũng khóc theo; các cô, các chú, các bác cứ ôm cầu mà khóc và nói" con sông, cây cầu nhỏ vầy mà ngăn cách 21 năm mới được trở về và không biết ba má tui còn sống không..." rồi lại ôm nhau ồ khóc.
    Theo má về quê mong nhất là được gặp ba, nhưng các bạn biết khi gặp lại ba O thấy xa lạ và sợ quá đòi ra Bắc ngay. O không biết lúc đó mình làm vậy đã để ba buồn rất nhiều, nhưng sự thật là o không thể hình dung ra người đàn ông kia lại là ba mình, khi trong O lúc nào cũng chỉ hình dung theo tấm ảnh trước khi đi B ba để lại. Sau nay khi nghe ba kể lại ngày đưa ba đi B ( vào Miền nam) lúc đó O mới 04 tuổi ( năm 1967) không hiểu đi chiến trường là nhiều khả năng sẽ hy sinh nên chờ xe đón ba trời nắng O đòi về má nói cố chờ ba chút đi con, ba đi không biết đến lúc nào về; o bảo ổng đi kệ ổng về đi má. Câu nói vô tình của con trẻ đã theo ba O suốt những tháng năm ở chiến trường, giữa cái sống và cái chết ba O thường nghĩ mình mất đi con có biết gì đâu. Sau này O cứ ân hận mãi, dù ba không giận con trẻ nhưng cũng chính vì vậy sau này O lại gần ba hơn và chiến tranh mà ba từng trải o đã được sống theo lời kể của ba. Đọc bài thơ của cháu Hương làm O sống dậy
    kỷ niệm của mình và O rất sợ chiến tranh: người mất thì đã mất, người còn sống thì sống với nhiều ký ức... O mong các bạn cùng gia đình của các bạn: TTT, ĐTD, NVN,NĐB,TTM...một cuộc sống bình yên nhất, hạnh phúc nhất! Bạn KO.

    Trả lờiXóa
  3. Nghe KO kể chuyện rất hay và nhiều tình cảm. Trong mỗi gia đình trong mỗi con người là một trời kí ức. Nếu chúng ta không tâm tình không thổ lộ thì không ai biết được cả. Chuyện của mỗi người chuyện của mỗi nhà nhưng là chuyện của đất nước chuyện của quê hương.Từ hồi giờ đọc cũng tương đối nhiều sách vở nhưng mình chưa thấy đâu nói đến những giọt nước mắt hạnh phúc như KO vừa kể trong chuyến từ Bắc trở về năm 1975.Bạn thấy không? Tất cả mọi người Việt Nam đều chịu nỗi đau mất mát khi chiến tranh xảy ra. Chiến tranh không từ 1 ai.Gia đình nào cũng có nỗi đau. Thê thảm nhất là cùng trong 1 gia đình nhưng có 2 bên chiến tuyến. Người tham gia cách mạng, người tham gia chế độ miền Nam trước 1975.Để đến bây giờ sau gần 40 năm hòa bình vết thương ấy vẫn chưa lành, vẫn còn nói với nhau bên nầy là ta bên kia là địch. Cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện nầy mình lại nhớ cố thủ tướng Võ Văn Kiệt với câu nói: Không ai chọn cửa mà sinh ra.Số phận tạo ra cha mẹ còn sự chọn lựa tạo ra bạn bè. Có đúng vậy không các bạn???
    Mình đề nghị KO và 1 số bạn có hoàn cảnh như KO nên viết nhiều hơn nữa. Hay quá hay quá. Có thể bình thường với bạn nhưng với mình và những người khác thì quá hay và quá đặc biệt. Cảm ơn bài viết nhận xét của KO vừa rồi.Mình đã hiểu ra 1 điều: Khi buồn người ta khóc đã đành nhưng khi vui người ta cũng khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc.Cuộc sống bây giờ sao thấy nhiều chuyện vô cảm quá. Suốt ngày chức quyền suốt ngày tiền bạc suốt ngày bán dâm suốt ngày đâm chém.Ít thấy những giọt nước mắt như KO vừa kể. Tâm hồn ngày càng khô héo. Kiếm nhiều tiền để làm gì các bạn??? (TQS)

    Trả lờiXóa